Không khí mập mờ giữa tôi và Bạch Tự bị tiếng xe phía sau phá vỡ.
Một chiếc Bentley quen thuộc đậu bên cạnh chúng tôi.
Tôi phản xạ có điều kiện thoát khỏi vòng tay của anh ngay lập tức.
Nhưng dường như Bạch Tự vẫn chưa kịp phản ứng, có chút nghi hoặc nhìn tôi.
Cửa sổ ghế sau từ từ hạ xuống, một gương mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ từ từ xuất hiện, tôi cảm giác dường như trái tìm mình ngừng đập luôn rồi.
Tôi đang rất bối rối, nhưng cố ép bản thân mình bình tĩnh “Mẹ….”
Trên mặt của bà không có bất kì biểu cảm nào, nhiệt độ xung quanh hạ thấp xuống.
“Lên xe.”
Tôi nghiêng đầu nhìn nhìn Bạch Tự, sau đó tôi nghe bà ấy tiếp tục nói một câu “Mời vị bạn học này đến nhà làm khách đi. Bạn học ngồi ghế phụ đi.”
……
Từ chối, nhanh từ chối đi, xin anh, Bạch Tự!
“Dạ được ạ.”
Cứu mạng a.
Đột nhiên tôi cảm thấy đầu óc choáng váng.
Anh lịch sự mở cửa xe cho tôi, còn anh thì ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
Dường như một chút anh cũng không sợ, cũng không chột dạ, chỉ là khôi phục lại bộ dạng cao lãnh bình thường mà thôi.
26.
Bên trong xe an tĩnh đến kì lạ.
May mắn là đoạn đường ngắn, nếu đoạn đường dài thêm một chút thật sự tôi muốn từ trên xe nhảy ra ngoài luôn.
Sau khi chú Trương đưa chúng tôi về nhà rồi rời đi.
Căn nhà to như vậy chỉ có 4 người tôi, mẹ tôi, Bạch Tự và Dì Mai.
Dì mai sau khi làm bửa tối xong cũng tan làm rồi, hiện tại chỉ còn 3 người chúng tôi.
Bên ngoài tôi đang rất nghiêm túc ăn cơm, nhưng đại não lại đang hoạt động hết công suất.
Làm sao đây? Giải thích với mẹ như thế nào bây giờ?
Bạn bè bình thường?
Bà sẽ tin sao?
Bà đã nhìn thấy được bao nhiêu rồi?
Sau một chút đấu tranh vùng vẫy, bỏ đi mặc cho số phận vậy.
“Bạn học tên gì? Sở Sở rất ít đưa banj học về nhà.”
Giọng nói của bà lạnh nhạt, không nghe ra bất kì cảm xúc gì.
“Bạch Tự, Tự trong Đảo Tự*.” (Đảo tự là hòn đảo)
Dường như bà đang nhớ ra điều gì “À bạn cùng bàn đứng thứ nhất của Sở Sở.”
“Có nghĩ đến trường đại học nào chưa?”
“Thanh Đại ạ.”
Bỗng nhiên bà cười cười, ít đi mấy phần nghiêm túc “Đứa trẻ ưu tú.”
“Quan hệ của hai đứa dì cũng đoán được rồi.”
…..
Bỗng nhiên bị nhắc đến, tôi khẩn trương đến ăn cơm không nổi.
Nhưng lời tiếp theo của bà hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.
“Sự tiến bộ và hạnh phúc của Sở Sở dì đều nhìn thấy. Dì và ba Sở Sở đều là những người rất tiến bộ. Người lớn cho rằng yêu sớm không tốt chẳng qua là sợ yêu đương ảnh hưởng đến việc học của con cái cũng sợ con mình chịu thiệt thòi mà thôi.”
“Nhưng hiện tại trước mắt dì chỉ sợ Bạch Tự chịu thiệt thòi.”
Tôi:??????
Anh chịu thiệt?????
Là cảm thấy tôi đang thèm khát gương mặt và tài hoa của anh đúng không?
Tôi quay đầu lại nhìn anh, anh cười cười, trong rất hạnh phúc.
“Ở bên nhau lúc nào? Nói cho dì biết xem nào.”
Suýt chút nữa tôi đã bị nghẹn cơm rồi “Mẹ….”
…..
Tôi và Bạch Tự nhìn nhau, một lúc cũng không biết nên nói cái gì, chúng tôi bắt đầu từ khi nào.
Mẹ tôi cũng không làm khó chúng tôi nữa.
“Nhưng hiện tại lớp 12 vẫn phải lấy việc học làm trọng, hai đứa thông minh như vậy, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên dì không cần phải nói với hai đứa, hai đứa cần phải tự ý thức được.”
“Sở Sở vẫn cần cậu giúp một tay, phiền cậu giúp nó nhiều hơn.”
“Tương lai tốt đẹp cần hai đứa cùng nhau tạo ra.”
Bạch Tự nghiêm túc gật đầu “Dì yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức để giúp Sở Sở.”
“Con sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.”
Tôi:???? Đây…..
Tiếp theo mẹ tôi thay đổi nhiều cách khác nhau để hỏi Bạch Tự, anh vẫn bình tĩnh lễ phép trả lời, thật là hình ảnh của một chú bé ngoan ngoãn.
Tôi là em bé trong suốt.
Thỉnh thoảng tôi chen vào vài câu, cũng bị bà chặn lại.
Bà đã cười đến mức không nhìn thấy mắt ở đâu luôn rồi.
Có thể thấy là mẹ tôi rất hài lòng với Bạch Tự.
Sau đó tôi hỏi bà vì sao ban đầu lại có biểu tình như vậy?
Bà nói bà muốn dọa anh, nếu như lập tức lùi bước thì tính là đàn ông cái gì.
Được rồi, cũng có đạo lý.
Tôi không biết có làm cho Bạch Tự sợ hay không. Nhưng tôi thiếu chút nữa cho rằng anh và bà sắp trở mặt với nhau luôn rồi.
“Ánh mắt của cục cưng không tệ, sau này có thời gian rảnh nhớ mạng cậu bé về ăn cơm, để ba con nhìn xem.”
Tôi: [Nụ cười lịch sự.jpg]
27.
Từ sau khi bị mẹ tôi phát hiện, quan hệ giữa chúng tôi càng thêm cởi mở hơn.
Bạch Tự cũng trở nên giống mẹ tôi hơn, đối với việc học của tôi rất khẩn trương.
Nhưng anh không chỉ quan tâm đến việc học, còn thường xuyên xoa dịu cảm xúc của tôi.
Anh nói, nổ lực của tôi anh đều để trong mắt, cứ làm hết sức mình dừng quá lo lắng.
Anh đối với tôi rất tốt, tôi cũng có thể nhìn thấy, cũng cảm nhận được.
Chúng tôi đang chăm chỉ học tập hơn bao giờ hết, chúng tôi đều ngầm hiểu việc bản thân mình lên làm là gì.
Bởi vì tương lai tốt đều thật sự cần hai chúng tôi cùng nhau tạo ra.
Hi vọng sự chăm chỉ của chúng ta cuối cùng cũng được đền đáp, và hi vọng chúng ta đều có thể nhận được giấy báo giống nhau.