“Anh ơi… cái này có phải gọi là lạy ông tôi ở bụi này không?”
Cố Tứ Dụ trông rất hồn nhiên, như thể cậu thật sự ham học hỏi lắm.
Cố Tứ Diễn chỉ ước có thể đẩy cái thằng em trai ngốc nghếch này xuống hố phân luôn.
Biểu cảm trên khuôn mặt của cha mẹ đã đủ xấu hổ rồi, nhưng việc này lại càng khiến họ muốn ngất đi.
Con trai họ gần ba mươi tuổi, mà chưa từng hẹn hò với ai.
Ban đầu, họ chỉ nghĩ cậu là người kén chọn, trưởng thành muộn.
Nhưng giờ mới biết, hóa ra anh lại thích đàn ông!
Mẹ Cố tức đến mức không nói nên lời.
Khóe mắt Cố Tứ Diễn giật giật, ánh mắt u ám nhìn Khương Minh Trà.
Khương Minh Trà lập tức rụt cổ lại: “Thím Cố… thím nghe lầm rồi ạ, anh Cố Tứ Diễn bảo anh ấy không thích nam mà chỉ thích nữ.”
“Minh Trà, chuyện này không liên quan đến cháu, là thím có lỗi với cháu, thím làm hỏng đời cháu rồi.”
Mẹ Cố thở dài, còn Cố Tứ Diễn thì đau đầu quá.
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?
Khương Minh Trà cũng thấy oan ức, vừa nãy cô nói to như vậy, mẹ Cố mà không nghe thấy thì thật khó.
Cô có hơi cạn lời với Cố Tứ Diễn, nhưng mẹ và cha Cố đều rất tốt.
Khương Minh Trà nói: “Thím nghe lầm thật rồi ạ…”
Thấy sắc mặt mẹ Cố vẫn khó coi như cũ, Khương Minh Trà cắn răng: “Là do cháu thích Cố Tứ Diễn, nhưng anh ấy không có ý gì với cháu, nên cháu mới không biết cách hỏi anh ấy có thích đàn ông không!”
…
Im lặng, cực kỳ im lặng.
Mẹ Cố chớp mắt hai lần, rồi lại chớp thêm hai lần nữa, ngơ ngác hỏi: “Minh Trà, cháu vừa nói gì cơ?”
Dù sao cô cũng là “bà xã” của Cố Tứ Diễn, đã bên cạnh anh một thời gian mà vẫn chưa thuyết phục được anh kết hôn sinh con, vậy mà mẹ Cố lại đối xử với cô tốt như vậy…