Thôn bọn họ ở nằm sát một ngọn núi, mọi người đều sống tương đối gần sông nên đi bộ từ nhà đến quảng trường hội họp, dọc đường có thể gặp rất nhiều người.
Mọi người đều làm thân với nhau, bây giờ cuộc sống rất vất vả, nhưng mọi người đều cảm thấy cuộc sống có hy vọng, ai nấy đều phấn chấn hết mình.
Khương Minh Trà vừa ra khỏi cửa đã cảm nhận được.
Mọi người đều hết sức nhiệt tình chào hỏi mẹ Cố: “Mẹ Tứ Diễn dậy sớm vậy sao?”
“Ái chà chà, con trai lấy vợ rồi có khác, mặt mày tốt hẳn ra, làm mẹ chồng rồi, có khi chẳng ít lâu nữa là được bồng cháu nội ngay ấy mà!”
“Cô con gái nhà lão Khương vẻ ngoài cũng được đấy chứ, nhưng lại hơi gầy một chút, phải bồi bổ thật nhiều vào!”
“Còn không phải sao, thằng nhóc Cố Tứ Diễn lái máy kéo, cánh tay của nó chắc nịch, còn to hơn cả eo của cô bé kia, có khi còn chẳng chịu được mấy lần nữa kìa ~”
“Như vậy không được, như vậy không được, Tứ Diễn đã nhịn nhiều năm như thế rồi, với thể trạng của thằng bé, làm gì có chuyện mới mấy lần mà đã xong?”
Khương Minh Trà vừa rồi còn có thể bình tĩnh nghe các cô các thím nói chuyện phiếm.
Càng nghe, cô càng cảm thấy sai sai.
Sao tự dưng lại nói chuyện đen tối thế?!
Mặt cô đờ đẫn cả ra, mẹ Cố lại cảm thấy trong lòng mình mỹ mãn vô cùng, nhưng nhìn thấy Khương Minh Trà thẹn thùng, bà vẫn vờ khó chịu: “Nói gì vậy chứ hả, cả đám miệng mồm chẳng biết ý tứ gì hết, mau mau đi làm việc đi!”
“Ồ, còn ngại nữa cơ à ~”
Tuy rằng còn đang cười, nhưng nghe mẹ Cố nhắc nhở như vậy, mọi người đã biết ý mà im lặng.
Ấy thế nhưng tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn cơ thể nhỏ nhắn, gầy gò ốm yếu của Khương Minh Trà.
Chậc chậc, chắc là ở nhà không được ăn uống đầy đủ.
Nghe nói nhà họ Cố vì đứa con dâu này mà đã chi không ít tiền lễ lạc, nếu như cô không sinh được con cho bọn họ, vậy chỗ tiền này không phải mất trắng rồi hay sao?
Không ít người thầm tiếc cho nhà bọn họ, còn có vài người không ưa mẹ Cố đang tẩm ngẩm tầm ngầm chờ xem trò cười của bon họ.