"Chị..." Diệp Thiển Hâm xoa nhẹ lòng bàn tay lên lưng cô ấy.
... Thôi.
Đôi mắt mở to của Diệp Minh Ngọc đột nhiên nhắm lại, sau đó thở dài: "Nhưng những năm kết hôn này, chị cũng không phát hiện ra anh ta có gì mờ ám bên ngoài."
"Trước đây thì sao?" Diệp Thiển Hâm hỏi: "Em nhớ lúc hai người làm tiệc cưới, nhà họ Hồ nói là không vê quê làm."
"Đúng vậy, hơn nữa những năm sau khi kết hôn, anh ta cũng không bao giờ cho chị về quê, chỉ nói là thương chị không muốn chị đi xa như vậy, còn nói là quê cũng không có họ hàng gì."
Diệp Thiển Hâm cười lạnh: "Cho dù không có họ hàng thì cũng phải có một hai người chứ, bây giờ nghĩ lại, bọn họ hẳn là đã giấu chị điều gì đó, lúc đó đi đăng ký kết hôn có gì khác không?”
"Không có, lúc đó sổ hộ khẩu của anh ta ghi là chưa kết hôn."
Hai chị em nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy trước khi kết hôn Hồ Tuấn Khanh chắc chắn có giấu giếm điều gì đó nhưng lại không có bất kỳ bằng chứng nào.
"Nếu có thể về quê anh ta hỏi thăm tình hình thì tốt rồi." Diệp Minh Ngọc vừa nói, vừa khó xử nắm tay em gái: "Ham Hâm, liên trưởng Mạnh đối xử với em thế nào, cậu ấy có bản lĩnh lớn, có thể nhờ cậu ấy tìm người giúp đỡ điêu tra không..."
"Được chứ." Diệp Thiển Hâm thực ra cũng đã nghĩ đến điều này.
Diệp Minh Ngọc nói càng nhiều, giọng nói càng nhỏ: "Hâm Hâm, là chị liên lụy đến em, hay là thôi đi, chị sợ Mạnh Ngôn sẽ thấy nhà mình có quá nhiều chuyện phiền phức.
Diệp Thiển Hâm cười, an ủi: "Không sao, dù sao anh ấy cũng quen biết nhiều người, trong đơn vị biết đâu lại có người cùng thôn với Hồ Tuấn Khanh, đến lúc đó chỉ cần nói vài câu là xong."
"Hơn nữa vấn đề của chị hai được giải quyết, em cũng vui theo, không sao đâu, đợi hôm nay về nhà em sẽ nói với anh ấy."
Mắt Diệp Minh Ngọc đỏ hoe, gật đầu.
Diệp Thiển Hâm nhìn chị hai mà thấy thương, anh cả nhà họ Diệp tính tình nóng nảy, còn cô em gái này trước đây kiêu ngạo, tính tình cũng không nhỏ nhưng chị hai của cô lại là người dịu dàng nhất trong ba người.
Bà nội thường nói chị hai dịu dàng nhưng dễ bị bắt nạt, không bằng cô tính tình nóng nảy nhưng Diệp Thiển Hâm lại thấy, chỉ là chị hai chưa gặp được người phù hợp mà thôi, người dịu dàng thực ra cũng có sức mạnh riêng của họ.
"Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói ve chuyện này nữa." Diệp Minh Ngọc lau nước mắt, nhìn thời gian: "Đi thôi, dọn đồ đi thăm bà nội."
"Vâng."
Diệp Thiển Hâm về phòng lấy cuốn "Nghệ nhân nhan liệu tản ngôn." mà ông Hoàng tặng, lại đậy máy nghiền, sau đó mới cùng Diệp Minh Ngọc rời đi.
Đợi đến nơi, Lưu Trân vui vẻ xuống lầu đón hai người lên, đợi dọn đồ xong, Diệp Thiển Hâm nhìn Tiểu Triệu đang định xuống lầu, vội vàng bước tới.
"Đồng chí Tiểu Triệu, hôm nay cậu còn việc gì khác không."
Tiểu Triệu lắc đầu: "Hôm nay không có việc gì, em ở dưới lầu đợi chị dâu là được."
"Trưa nay gói sủi cảo, cậu ở lại đi, lát nữa ăn sủi cảo xong rồi về, buổi tối Mạnh Ngôn sẽ đến đón tôi."
Tiểu Triệu: "Như vậy thì phiền chị dâu quá."
Diệp Thiển Hâm cười cười tìm một chiếc ống tay áo đưa cho Tiểu Triệu: "Không sao, sủi cao vẫn chưa gói xong, cậu vừa vặn giúp một tay."
Tiểu Triệu do dự một chút, vẫn không nhịn được nói: "Vậy thì em không khách sáo nữa.
"Khách sáo gì chứ." Diệp Thư Quốc đi tới: "Cậu giúp nhiều như vậy, lần trước còn đưa chúng tôi đến bệnh viện, vẫn chưa kịp cảm ơn cậu."