Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 231



Nói là để Tiểu Triệu giúp gói sủi cảo nhưng thực ra chỉ là Diệp Thiển Hâm tìm một lý do để giữ hắn lại.

Chưa đợi Tiểu Triệu gói được hai ba cái, Diệp Thư Quốc đã kéo hắn đi xem mấy con cá vừa mới câu được mấy hôm nay.

Tiểu Triệu cũng là một đứa trẻ lớn, nổi hứng, sau khi ăn trưa, dứt khoát theo Diệp Thư Quốc đến bờ hào thành câu cá chơi.

"Hôm kia có một trận tuyết, bờ sông chắc đóng băng rồi." Diệp Thiển Hâm hỏi.

Lưu Trân gật đầu: "Nghe nói là mấy người bạn của họ hợp tác đào một cái hố, rồi giăng lưới.

"

Hiếm khi mấy người phụ nữ nhà họ Diệp tụ họp đông đủ như vậy, ngồi nói chuyện cả một buổi chiều, tâm trạng của Diệp Minh Ngọc cũng tốt hơn nhiều, đợi đến tối Mạnh Ngôn đến ăn cơm xong, Diệp Thiển Hâm mới về nhà.

Trước khi ngủ, Diệp Thiển Hâm kể cho Mạnh Ngôn nghe tình hình của Diệp Minh Ngọc.

“Thôn Lý Bá?” Mạnh Ngôn đọc lại cái tên này.

"Ừ, em nghĩ rằng đơn vị các anh đông người, nếu có người cùng thôn giúp điều tra, xem Hồ Tuấn Khanh này rốt cuộc giấu giếm chuyện gì."

"Được, vừa nãy nghe tên thôn này, anh thấy quen quen, hình như trong đơn vị đúng là có người ở thôn này."

"Vậy thì tốt quá."

Có lời của Mạnh Ngôn, Diệp Thiển Hâm yên tâm hơn nhiều.

Chuyện này Diệp Thiển Hâm vốn tưởng ít nhất phải đợi hai ngày mới biết được, kết quả là buổi trưa thứ hai Diệp Thiển Hâm vừa về đến nhà, đã thấy Mạnh Ngôn nhắc đến.

"Nói cũng khéo, hôm đó Tiểu Triệu đi theo các em, sao không nghĩ đến việc hỏi cậu ta."

Diệp Thiển Hâm ngạc nhiên: "Tiểu Triệu không phải là người thôn Lý Bá chứ."

"Ừ”" Mạnh Ngôn gật đầu: "Đúng là vậy."

Diệp Thiển Hâm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Cậu ta nói thế nào, có hiểu biết về nhà họ Hồ không?"

Mạnh Ngôn gật đầu: "Nói là đúng là có một hộ gia đình như vậy nhưng Tiểu Triệu đã theo anh làm cảnh vệ từ rất lâu rồi, không biết thêm tình hình gì nữa, cậu ta nói sẽ gọi điện vê quê, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì."

Khu gia đình của bệnh viện thành phố.

"Nghe nói chưa, nhà bác sĩ Hồ gân đây xảy ra chuyện lớn."

“Chuyện gì vậy?”

"Không phải mẹ bác sĩ Hồ ngày nào cũng thúc giục con dâu sinh con sao, cô Minh Ngọc này cũng không dễ dàng gì, hai năm đầu ngày nào cũng đi theo đến các bệnh viện khác nhau để khám, còn lấy rất nhiều máu, năm nay bà già đó lại làm am đến đơn vị của cô ấy, nói muốn cô ấy nghỉ việc ở nhà dưỡng sức mới có thể có con nhưng kết quả..."

"Kết quả là gì, đừng có nói một nửa nữa, nói nhanh đi."

Mấy người tụ tập lại với nhau, họ đều là hàng xóm ở khu gia đình của bệnh viện thành phố, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy với nhà Hồ Tuấn Khanh, ngược lại càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Hình như tôi biết một chút, hôm đó nghe họ cãi nhau ở nhà, hình như Minh Ngọc nói để bác sĩ Hồ đi khám."

Nói xong lời này, những người xung quanh nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên và khinh thường.

"Không phải tôi bênh vực phụ nữ đâu, tôi nói này, cái dáng người hồ lô của Hồ Tuấn Khanh kia, cơ thể đã sớm bị rượu làm hỏng rồi, không chừng, đúng là do anh ta có vấn đề."

"Bà dì của tôi làm ở khoa sản, nói thật, đúng là có đàn ông đi khám, kết quả kiểm tra ra có vấn đề."

Hầu hết những người sống trong khu gia đình đều có quan hệ với bệnh viện hoặc làm việc ở bệnh viện, đối với những chuyện này ít nhiều đều có hiểu biết.