Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 127



Mạnh Cảnh Nhiên không có hứng thú với canh trắng, ngửi được mùi hương cay nồng trong nồi canh đỏ lập tức thèm ăn, anh ấy nói: "Anh không có cay không vui, đương nhiên không cay cũng có thể chấp nhận được, anh không kén chọn.

Tạ Tiểu Ngọc lại hỏi: "Thế chị họ thì sao?"

Minh Chi Tuệ cũng thích ăn cay, chị ấy nói: "Chị có thể ăn cay được."

Tạ Tiểu Ngọc đá chân Nghiêm Dặc, bảo anh đổi vị trí cho chị họ: "Ăn cay ngồi một bên, không ăn cay ngồi một bên, em bỏ nồi xuống."

Sau đó, Tạ Tiểu Ngọc, Mạnh Cảnh Niên, Minh Chi Tuệ và Tinh Tinh ngồi sang một bên, đối diện là Nghiêm Dặc cùng với Cá Lớn Cá Nhỏ run rẩy, thì ra ba người họ không biết ăn cay sao?

Mạnh Cảnh Niên khó có suy nghĩ tốt, hỏi Nghiêm Dặc: "Nam tử hán đại trượng phu, một chút cay thôi cũng ăn không được à?"

Nghiêm Dặc đang khuấy trong nước lèo khựng lại, có vấn đề gì?

Không phải chứ, ngay cả khẩu vị cũng khiến ấn tượng của anh cậu lớn giảm xuống, anh ăn một cái bánh trứng hẹ, im lặng ăn xong mới nói: "Cũng không phải không thể ăn được."

Minh Chi Tuệ lại vô cùng biết bao che khuyết điểm, nói: "Quan điểm này của đồng chí Mạnh có vấn đề, khẩu vị không phân biệt nam nữ, anh xem trong bốn người ăn cay thì tôi thấy chỉ có đồng chí Mạnh là một nam đồng chí đây, lời nói này anh có thích nghe không?”

Mạnh Cảnh Niên lập tức nói: "Xin lỗi, đồng chí Minh nhắc nhớ rất đúng."

Nghiêm Dặc:... Chị họ thật quyền lực, chị họ thật khí phách.

Cá Lớn Cá Nhỏ đã khá sợ hãi bị anh cậu lớn ghét mình vì không thể ăn cay được, lúc này vui thích bỏ cánh tay ra ăn, chị gấu nấu canh xí quách dê rất ngon.

Trong lòng Mạnh Cảnh Niên vẫn luôn suy nghĩ, trong nhà này sống năm người, em gái, người yêu em gái, Cá Lớn Cá Nhỏ, còn có Tinh Tinh.

Mỗi tháng, ba của Tinh Tinh đều gửi phí sinh hoạt đến, em gái chỉ cần trả phí sinh hoạt cho một mình Tinh Tinh được rồi, không cần trả nhiều.

Một mình tiền lương của Tiểu Ngọc phải nuôi đủ cho hai người lớn và đứa nhỏ, thì thật sự không đủ.

Anh ấy nói: "Em gái, sau này mỗi tháng tiền lương của anh sẽ gửi cho em một nửa, cho đến khi người yêu em tốt nghiệp công tác mới thôi."

Tạ Tiểu Ngọc vừa định nói không cần, anh Nghiêm Dặc có bà chị rất máu mặt đó.

Minh Chi Tuệ còn nhanh hơn cả cô, nói: "Tiểu Ngọc là người nhà chúng tôi, đầu cần nhà mẹ đẻ giúp đỡ nuôi, hai năm quá em trai tôi đến trường thì chị gái tôi đây đương nhiên phải giúp sức, anh họ không cần lo lắng cho em trai của tôi lo không nổi người yêu của mình."

Mạnh Cảnh Niên:.. Mình chỉ đang nói chuyện thôi, đồng chí Minh làm gì tức giận như thế.

Anh ấy nói với Nghiêm Dặc: "Cậu còn chưa có thu nhập, chuyện này cũng không có gì phải mất mặt, nam tử hán đại trượng phu đi tìm chị gái đòi tiền thì không ổn, tôi thì khác bây giờ tôi vẫn chưa có người yêu và chưa kết hôn, tiền lương của tôi cũng tự do, tôi lấy một nửa nuôi em gái là chuyện đương nhiên phải làm."

Nghiêm Dặc:...

Anh nghiêng đầu nói: "Tôi có bà chủ, còn có Tiểu Ngọc nữa."

"Bao nhiêu đó đủ dùng trong hai năm không?"

Nghiêm Dặc nói: "5000. chắc là đủ?"

Mạnh Cảnh Niên không hề kiên quyết muốn đưa sinh hoạt phí cho Tạ Tiểu Ngọc, anh ấy nói: "Xem ra môn toán cậu tệ lắm, 5000 dùng trong 10 năm cũng đủ rồi, coi như cậu sống qua từng ngày cũng không tốt lắm, sau này cứ để Tiểu Ngọc cho nhà tôi làm chủ là được."

Nghiêm Dặc cãi: "Vẫn nên để cô ấy cho nhà tôi lo thì hơn, sau này anh cả có kết hôn chẳng lẽ cũng bảo vợ mình nhờ nhà mẹ đẻ sao?"

Những lời này là anh hỏi thay cho chị họ. Mạnh Cảnh Niên âm thầm nói trừ ông nội ở nhà, thì chưa ai dám hỏi anh về chuyện sống chung cả đời.

Nhà ai lo cũng không nhất định, chỉ là ai thích hợp hơn ai thôi.

Anh ấy nói: "Phải xem đối tượng tương lai là hạng người gì, nếu cô ấy đều tiêu dùng cho mỗi tháng không rõ ràng như cậu, thì tôi đành phải tốn chút tâm tư, còn chuyện bảo ban lại thì chắc không đến lượt, nhưng tình huống đó chắc không xuất hiện, sẽ không để cho nhà mẹ đẻ của nữ đồng chí lo lắng, vì đó không có trong phạm vi tính toán của tôi."

Nghiêm Dac:.. Cho nên, sau này anh làm sao liếm mặt cưới chị họ đây?

Minh Chi Tuệ nghĩ trong nhà có cửa hàng ở mặt tiền, phòng ở còn có đồ vật ba nói đã chôn ở sau nhà dưới đất khoảng mười mét, đúng lúc căn nhà đó cũng hay qua lại, chị ấy đang lo đến đau cả não không biết giải quyết mấy thứ này ra sao, phiền sắp chết rồi.

Chị ấy vỗ bàn nói: "Hai người ngậm mồm lại đi, có thể ăn cơm thật ngon không!"

Mạnh Cảnh Niên ngậm miệng, Nghiêm Dặc cũng không dám nói thêm lời nào.

Tạ Tiểu Ngọc:... Ha ha ha, chị họ thật khí phách, cái gọi là nước chát tưới đậu hủ, chị họ chính là khắc tinh của anh trai mà..…
— QUẢNG CÁO —