Sau khi nhận người thân, Tạ Tiểu Ngọc nói cho chị họ biết em gái của người đàn ông tâm cơ kia đã bị bắt lên cục công an, sắp bị đưa đi lao động cải tạo, chị họ nói rằng em gái của Lạc Chí Thanh đã điêu ngoa quen thói, từ trước khi chị ấy chưa từ hôn họ đi thành phố, khi thích một chuỗi vòng cổ trân châu của chị ấy, đã lập tức đòi mua để làm lễ gặp mặt.
Còn nói dù sao chị họ gả qua đó, những của hồi môn cũng là của nhà họ Lạc.
Chị họ nói, chị ấy đã định đưa rồi nhưng khi nghe như thế nên không đưa: "Không có chuyện gì là đương nhiên, sau này chị đoán nhà họ Lạc chủ động từ hôn là do Lạc Chí Hồng châm ngòi thổi gió."
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vậy phải cảm ơn cô ta rồi, chị họ này, nhà họ Lạc không tốt lành gì đâu, chị đừng liên lạc với bất cứ kẻ nào trong nhà họ."
Minh Chi Tuệ đã tính toán như thế từ lâu rồi, cô sợ bà cụ của nhà họ Lạc chạy đến tìm cô cầu tình, dây dưa không dứt với bà ta, nên chỉ có thể ở trong nhà một ngày đã quay về Tô Châu.
Tiễn chị họ đi, anh họ cũng phải về nhà.
Nghiêm Dặc nói họ phải huấn luyện nửa tháng bí mật: "Nghe nói trường học chuyên môn có một huấn luyện viên cực kỳ nghiêm khắc từ bộ đội đến, nửa tháng này em ở một mình thì phải để ý an toàn, nếu gặp chuyện gấp thì đi tìm bác Tống hoặc là ông nội nhà họ Quý đấy."
Tạ Tiểu Ngọc gật đầu đồng ý, nửa tháng này, anh Nghiêm Dặc cũng không có bận việc ở trường học.
Bên Nghiêm Dặc và Tiểu Ngọc cùng đưa chị họ đi, anh họ của Tiểu Ngọc nói không cần tiễn, anh ấy sẽ thường xuyên gọi điện thoại đến.
Nghiêm Dặc rầu rĩ, trong nhà Tiểu Ngọc không có điện thoại, anh cậu lớn muốn gọi cũng phải gọi đến trường học phải không?
Không quá thân thiết, thậm chí anh cậu lớn này trên người chứa đầy thuốc súng, cuối cùng gọi đến trường học là muốn nói cái gì với anh đây?
Thôi bỏ đi, dù sao đến lúc đó rồi tính tiếp.
Hôm nay vào lúc tập hợp, vẻ mặt của huấn luyện viên đầy xúc động tuyên bố: "Tôi nói cho mọi người một tin tức tốt, chúng ta có mời một huấn luyện viên tại chiến quân đội đặc chủng tác chiến, trong lúc người ta vội vàng rút nửa tháng ra đã chỉ chính lớp các cậu huấn luyện, các cậu nói xem lần này bản thân sao lại tốt số như vậy, vậy nên đừng không biết tốt xấu oán hận huấn luyện viên quá nghiêm khắc, bây giờ ăn khổ, học được một chút kỹ năng sinh tồn, tương lai sẽ cứu được các cậu một cái mạng nhỏ!"
Nghiêm Dặc phát lạnh sau lưng, không thể nào không thể như thế được, anh cậu lớn đã về đơn vị rồi mà, không thể tự mình dọa mình như thế được.
Mà bên Tạ Tiểu Ngọc vừa đến đơn vị, Vưu Tiểu Ninh đã chớp chớp mắt với cô nói: "Phí viện trưởng Chu về rồi, còn tìm cô đấy."
Lúc này y tá trưởng đến gọi Tạ Tiểu Ngọc dừng công tác trong tay lại: "Tạ Tiểu Ngọc, phó viện trưởng Chu bảo cô đến văn phòng của ông ấy, cô mau đi đi."
Trong tay Chu phó viện trưởng là tờ báo của buổi sáng hôm nay.
Trên trang thứ hai của tờ báo tương đối dễ thấy, đã sử dụng một bài viết có độ dài không nhỏ để báo cáo rằng vì sự thất bại của nhân viên bệnh viện Bình Thành, để cho người già trì hoãn điều trị và qua đời.
Mà nhân viên bệnh viện thất trách kia, chính là y tá họ Tạ của khoa nhi.
Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, sự việc xảy ra vào khoảng hơn nửa tháng trước, có một ông lão ngồi ở đại sảnh và truyền dịch của khoa nhi, bên cạnh ông ấy không có trẻ con, mà cũng không mặc quần áo của bệnh nhân nằm viện.
Cô lo lắng là người già đi lạc, liền tiến tới thăm dò hỏi han địa chỉ gia đình của ông lão, nào biết đâu thần trí của ông lão này rất rõ ràng, thấy có người chủ động nói chuyện với ông ấy vài câu, ông ấy đã nói rất nhiều. Nói rằng ông có hai người con trai, cái người con trai được thiên vị cuối cùng lại là đứa không hiếu thuận nhất, hiện tại nhớ tới tấm lòng của đứa con trai lớn đã mất sớm, ông lão lại thấy đau buồn ở trong lòng.
Còn nói rằng khi ông nhìn thấy những đứa nhỏ trong khoa nhi này, đều rất đáng yêu, không có ai trời sinh đã có ý xấu, đều là do người lớn dạy dỗ những lời nói và việc làm không mẫu mực, không dạy dỗ thật tốt.