Anh ấy vốn định đi vào thôn đón người, nhưng sợ bỏ lỡ nhau trên đường, nên quyết định ngồi chờ ở phòng bán vé.
Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đi thay quần áo, mọi buồn bực trong lòng Dư Thư Phương từ hôm qua đến hôm nay đều đã tiêu tan, trong trạng thái lạnh đến run lẩy bẩy, được thay quần áo ấm sạch sẽ quả là thoải mái.
Cô ấy xúc động nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Mẹ nuôi của cô tốt với cô thật đấy, còn cả Hứa Xương nữa, anh ấy cũng rất tốt, nếu không nhờ có anh ấy đưa quần áo tới, hai chúng ta trở về chắc chắn sẽ bị bệnh."
Bọn họ phải mặc quần áo ướt trong tiết trời mưa to gió lớn thế này, lại ngồi xe hơn một tiếng mới về tới nhà, không bị bệnh mới là lạ.
Tạ Tiểu Ngọc đương nhiên phải khen người trong nhà, cô ấy dùng áo tơi gói bộ quần áo ướt vào, cười mà như không cười nói với Dư Thư Phương: "Hứa Xương năm nay hai mươi mốt rồi, mẹ nuôi tôi đã nhờ người tìm đối tượng cho anh ấy, chuẩn bị đi coi mắt."
Dư Thư Phương cúi thấp đầu, cũng không biết trong lòng nghĩ gì, cô ấy chợt ngẩng đầu lên, xoa xoa mặt hỏi: "Tiểu Ngọc, cô cảm thấy tôi có đẹp không?” Tạ Tiểu Ngọc nghiêm túc nói: "Cô vẫn luôn xinh đẹp, nếu thật sự thích, cô đừng ngượng ngùng nữa. Tôi biết, cô muốn chờ đến khi mình gầy đi mới tỏ tình, nhưng nếu Hứa Xương ghét bỏ cô béo quá, chờ tới khi cô gầy đi anh ấy sẽ không ngại nữa, thì nói thật, Hứa Xương như vậy không đáng để cô thích."
Dư Thư Phương không nói thêm gì nữa, sau khi về đến nhà, mẹ cô ấy mang quần áo ướt đi giặt, lại còn khen ngợi Hứa Xương.
"Cậu nhóc kia rất tốt, mẹ và cha con đều không nghĩ tới chuyện đi đón con, vậy mà cậu ay đi đón em gái, còn có thể nghĩ đến chuyện mang quần áo cho con, đúng là người tốt bụng."
Dư Thư Phương thầm rung động, cô ấy uống trà gừng cho ấm người, nói với mẹ ruột đang giặt quần áo: "Anh ấy rất tốt, con nghe Tiểu Ngọc nói, mẹ nuôi cô ấy đã nhờ người tìm đối tượng cho con trai.”
Lăng Ái Như thật sự đánh giá cao về Hứa Xương, lại nhìn Dư Thư Phương xấu hổ đỏ bừng mặt, bà ấy cũng thầm hiểu được phần nào.
Hai mẹ con cũng không nói vòng vo gì, bà ấy hỏi: "Nếu con thích chàng trai đó, mẹ sẽ buông khuôn mặt già nua này xuống, tìm người tới nhà cậu ấy nói chuyện?"
Thời đại ngày nay đã tiến bộ hơn, không chỉ có nhà trai đi tìm bà mối nhờ hỏi vợ, nếu nhìn trúng nhà nào, nhà gái cũng có thể tìm bà mối đến hỏi hộ, đôi bên bằng lòng thì cùng tiến thêm một bước, không bằng lòng thì dù sao cũng truyền lời qua người trung gian, không làm tổn thương đến mặt mũi đôi bên.
Dư Thư Phương đỏ bừng mặt lên, ấp úng nói: "Con sợ mẹ chê điều kiện gia đình nhà anh ấy không tốt, anh ấy và thím Triệu thím đều đang phải xếp hàng chờ đơn vị chia phòng, còn phải chờ mấy năm nữa."
Lăng Ái Như nghe con gái nói vậy, cũng biết là con gái bằng lòng, bà ấy nói: "Chỉ cần nhân phẩm tốt là được, còn lại điều kiện gia đình gì đó chỉ là thứ yếu. Hơn nữa, điều kiện nhà chúng ta rất tốt, nhà cửa gì chứ, mẹ cũng có thể chuẩn bị cho con."
Đều tại mẹ vị hôn phu cũ của con gái quá vô lý, Lăng Ái Như thầm nghĩ, nếu cha mẹ của Hứa Xương cũng có tư tưởng như lão Phong, cứ nghĩ ở nhà cha vợ cấp cho sẽ thành người ở rể, vậy coi như xong...
Chờ Tạ Tiểu Ngọc về đến nhà, Hứa Xương mới đón mẹ mình về nhà, Chu Cảnh Họa đi làm về cũng tới.
Tạ Tiểu Ngọc cười hỏi: "Cô lại muốn ăn bánh ngọt à? Hôm nay tôi mệt rồi, chờ mấy ngày nữa tôi sẽ làm cho cô."
Chu Cảnh Họa:...
"Nhìn tôi giống kẻ tham ăn đến vậy sao, tôi hỏi cô, rốt cuộc cô và Nghiêm Dặc đã xảy ra chuyện gì?" Cô ấy đã lo lắng muốn chết đi được, cố tình người trong cuộc lại không vội.
Chu Cảnh Họa rất lo lắng, Trần Niên từng đi tới nhà khách khuyên nhủ Nghiêm Dặc, nói hay là để anh ấy nghĩ cách nhờ người nhà tìm công việc cho anh, nhưng Nghiêm Dặc không chịu, nói mình muốn kiếm tiền nhanh nhất có thể.
Trần Niên buồn bực đi tìm Chu Cảnh Họa, muốn cô ấy tới khuyên nhủ Tạ Tiểu Ngọc, đừng ép Nghiêm Dặc quá chặt.
Tạ Tiểu Ngọc thầm thở dài trong lòng, đây đều là những người bạn tốt thật sự quan tâm đến bọn họ, nhưng cô không thể nói ra.
Cô nói: "Cô đừng quan tâm đến chuyện của chúng tôi nữa, à đúng rồi, tôi cho cô biết một tin tức tốt, có lẽ Thư Phương và Hứa Xương sắp thành đôi rồi đấy, ha ha ha may mà có trận mưa ngày hôm qua.”
Chu Cảnh Họa: "Cô đúng là thần kinh, chuyện của mình không lo, lại cứ đi lo chuyện của người khác."
Cô ấy vui mừng thay cho Thư Phương, chỉ là buồn về chuyện của Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc, hơn nữa nhìn thấy Trần Niên mượn rượu giải sầu, cô ấy lại thấy thương.
Thật là, sao cô ấy lại thấy thương loại mặt hàng như Trần Niên cơ chứ, cô ấy cũng không biết mình thế nào nữa.