Mấy ngày sau, lăng Ái Như nhờ một người bạn tốt, người bạn tốt nhờ người tìm đến vợ của hiệu trưởng trường học, làm mối cho bọn họ, nói đối phương là con gái của xưởng trưởng nhà máy cơ khí, bên trên chỉ có một người anh trai. Nhà gái làm việc ở ở tòa soạn báo, điều kiện gia đình không tệ.
Nào chỉ không tệ, điều kiện thế này là rất tốt, nghe nói đối phương là đồng nghiệp của Tiểu Ngọc, lúc trước con trai từng giúp đỡ cô gái đó, cũng vì là bạn của Tiểu Ngọc, hai người từng gặp nhau mấy lần, tuy không quen thân lắm, Triệu Hương thầm động lòng. Bà ấy chạy đến tìm Tạ Tiểu Ngọc hỏi thăm về nhân phẩm và gia cảnh của Dư Thư Phương: "Tiểu Ngọc, nhà Thư Phương có điều kiện tốt như vậy, sao bọn họ nhìn trúng Hứa Xương vậy?"
Tạ Tiểu Ngọc kể cho Triệu Hương nghe cặn kẽ về gia cảnh của Dư Thư Phương, cha mẹ anh trai chị dâu của cô ấy đều rất tốt, mẹ ruột cô ấy đối xử tốt với con dâu, chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với con rể.
Còn cả điều kiện bản thân và tính cách của Dư Thư Phương cũng rất tốt: "Cô ấy thích Hứa Xương, mẹ cô ấy nhìn ra, nên mới nhờ người đi làm mối. Chỉ là bây giờ cô ấy hơi mập, thật ra con thấy chuyện này không sao cả, nhưng cô ấy sợ Hứa Xương không thích cô ấy." Thực ra, ngũ quan của Dư Thư Phương rất đẹp, nhưng có một số người đàn ông chỉ thích người thon thả, chẳng như Tống Hạnh Hoa.
Nhưng hầu hết mọi người thời này đều không quan tâm đến ngoại hình, Triệu Hương cười nói: "Mập mới tốt, nhìn mập có phúc khí hơn."
Nếu Tạ Tiểu Ngọc đã khen ngợi đối phương, vậy bà ấy bắt bẻ cô gái có điệu kiện tốt như vậy thì quả là không còn gì để nói. Hơn nữa, bà ấy từng hỏi con trai, Hứa Xương nói cô gái đó là người tốt bụng, là người có thể sống được, ý là anh ấy bằng lòng.
Về phần điều kiện nhà gái đưa ra như lời vợ hiệu trưởng nói, hai người cưới nhau sẽ để đôi vợ chồng son đến ở nhà do cha vợ sắp xếp, chờ khi nào bọn họ được phân nhà sẽ lại chuyển vào đó sau.
Bên nhà gái cấp nhà cho đôi vợ chồng son ở, Triệu Hương và chồng tự nhiên không có ý kiến gì.
Nhà bà ấy hiện nay đang ở căn nhà mười mấy mét vuông, sau khi con trai kết hôn, bà ấy và bạn già vốn định đi ra ngoài thuê nhà ở, giờ thì hay rồi, vấn đề nhà ở được giải quyết, cũng không cần khiến con trai bị khó xử.
Cha mẹ đôi bên nói chuyện rất suôn sẻ, tiếp theo đó là trai gái hai bên gặp gỡ nhau. Thực ra, bọn họ không cần gặp gỡ coi mắt, vì bọn họ đã sớm biết nhau.
Nhưng Dư Thư Phương vẫn xấu hổ, khăng khăng đòi Tạ Tiểu Ngọc đi cùng mình!
Tạ Tiểu Ngọc buồn cười nói: "Hôm nay các cô gặp nhau để bàn về chỉ tiết đính hôn và ngày kết hôn, tôi đi làm gì?”
Dư Thư Phương đỏ mặt nói: "Cô là em gái của Hứa Xương, là em chồng của tôi, cô xem có nên đi không!"
Tạ Tiểu Ngọc:.. cô không có lời nào phản bác lại.
Hai nhà hẹn nói chuyện ở trong phòng bao của tiệm cơm nhà nước, Hứa Xương và Dư Thư Phương nói chuyện riêng một lúc, không bao lâu sau hai người đi vào, Dư Thư Phương xấu hổ đỏ mặt, Hứa Xương cũng cười ngây ngốc, thoạt nhìn có vẻ trò chuyện rất vui vẻ.
Lễ đính hôn được định vào cuối tháng này. Còn về ngày cưới, mới đầu bọn họ định tổ chức vào ngày mùng sáu tháng giêng, ngày mùng sáu tháng giêng là ngày tốt, nhưng Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đã định ngày mùng sáu tháng giêng đi về Bắc Kinh tổ chức.
Hứa Xương và Dư Thư Phương đều đã nói là muốn tham dự từ trước, nên hai người lùi ngày cưới đến ngày mười hai tháng giêng.
Sau bữa cơm này, Dư Thư Phương chính là vị hôn thê của Hứa Xương, cô ấy thay đổi từ người hào sảng cởi mở, thành người nhút nhát dễ xấu hổ.
Tạ Tiểu Ngọc trêu ghẹo cô ấy: "Đừng nhút nhát nữa, cũng không phải là Hứa Xương không biết cô là người thế nào."
Dư Thư Phương nói, vừa rồi lúc nói chuyện ở bên ngoài, cô ấy hỏi Hứa Xương có chê cô ấy mập không, Hứa Xương tỏ vẻ không thể nào hiểu nổi, nói mập cũng tốt, bảo cô ấy đừng có gánh nặng tâm lý trong lòng, kỳ thật cô ấy rất đẹp, quan trọng nhất là cô ấy tốt bụng, không có ý xấu.
Dư Thư Phương nói: "Tiểu Ngọc, cô cũng biết tôi là người thế nào rồi đấy, ai đối xử tốt với tôi, tôi sẽ tốt lại với người đó, nhưng nếu ai hại tôi, tôi sẽ không tốt bụng đến vậy đâu. Hứa Xương nói tôi không có ý xấu, nhưng kỳ thực không phải, tôi kể cho tôi nghe, tôi đã nói cho Tiên Hiểu Ngải biết mình sắp đính hôn, còn mời cô ta tới dự lễ đính hôn của tôi."
Cô đại tiểu thư ngốc nghếch Tiền Hiểu Ngải kia lập tức dùng biện pháp hòa bình để giải quyết với Dư Thư Phương, chúc mừng Dư Thư Phương, còn nói tháng sau có cơ hội đi học tập, cô ta sẵn lòng nhường cho Dư Thư Phương.
Đương nhiên là Dư Thư Phương muốn suất đi học hai tháng này, cô ấy khuyến khích Tiền Hiểu Ngải tỏ tình với Tống Hạnh Hoa.