Nếu năm nay Mặc Hồng Vũ có thể thuận lợi thi đỗ đại học, khoản tiền này đủ cho hai mẹ con các cô ấy dùng đến khi cô ấy tốt nghiệp đại học.
Nghe đến đây, Mặc Hồng Vũ mới nhận, ông ngoại và mấy người cậu nhà họ Nghiêm, anh họ, đều khiến cô ấy cảm nhận được tình thân mình vẫn luôn khát vọng bao lâu nay.
Cô ấy nức nở nói: "Cám ơn ông ngoại, cám ơn các cậu."
Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười trêu ghẹo: "Em không cám ơn chị dâu họ này à?”
Hai người đều bật cười, Nghiêm Chính Sinh cũng rất vui. Chỉ cần không nghĩ tới Hà Tú Phân nữa, ông ấy lại cảm thấy không khí cũng thơm.
Nhà họ Nghiêm phân chia tài sản xong, Mặc Hồng Vũ nói sẽ làm một bàn đồ ăn mời mọi người. Cô ấy còn chưa kịp xuống bếp, Nghiêm Chính Sinh chợt nhận được điện thoại, người ở đầu bên kia nói Hà Tú Phân gây chuyện ở cục công an thành phố, chưa đi đến cửa, đã tức giận bị chảy máu não.
Sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bà ta bị đột quỵ nằm liệt trên giường.
Lần này, mấy người con trai cùng bàn nhau mời hộ lý chăm sóc, hai người chăm sóc cho Hà Tú Phân hai mươi tư trên hai mươi tư giờ.
Chỉ có Nghiêm Chính Sinh thỉnh thoảng tới thăm bà ta.
Người thân bệnh nhân cùng phòng thường buôn chuyện với nhau, nói bà cụ có hai hộ lý chăm sóc kia là đáng đời, mình nằm liệt ở trên giường bệnh, nhưng con trai ruột chỉ bỏ tiền chứ chẳng thèm tới liếc nhìn.
Một bên khác, Mặc Hồng Vũ đón Đoạn Huệ Quyên xuất viện, nói với bà ấy nhà này là nhà đi thuê, chờ đến khi sức khỏe của bà ấy ổn định hơn, cô ấy mới kể cho bà ấy nghe về tiền nhân hậu quả chuyện này.
Đoạn Huệ Quyên nhận nhau với Nghiêm Chính Sinh và mấy người anh trai, lúc hai bên gặp nhau, bà ấy không kiềm được nước mắt.
Mấy người chị dâu đều đối xử rất tốt với cô em chồng số khổ này, làm Đoạn Huệ Quyên cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Đây là những cảm xúc bà ấy chưa từng được cảm thụ ở nhà chồng cũ, vì thế bà ấy càng tôn kính mấy chị dâu hơn.
Mặc Hồng Vũ sửa lại họ, sửa sang họ Nghiêm của ông ngoại, cũng chuyển hộ khẩu đến Bắc Kinh.
Đến tháng ba, Tạ Tiểu Ngọc đi nhập học, Cá Lớn Cá Nhỏ vào trung học cơ sở, Tinh Tinh lên lớp hai, nửa năm sau cô bé cũng lên lớp ba.
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức vào tháng bảy, Nghiêm Hồng Vũ đạt được thành tích rất tốt, đăng ký vào đại học Bắc Kinh, chọn khoa báo chí giống Tạ Tiểu Ngọc, trở thành đàn em của Tạ Tiểu Ngọc.
Nghiêm Dặc và Trần Niên đã trở thành cảnh sát chính thức, bữa tiệc mừng Nghiêm Hồng Vũ thi đỗ đại học, cũng là bữa tiệc nhà họ Nghiêm nhận người thân. Bữa tiệc được tổ chức rất hoành tráng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy ý cười chân thành.
Đây mới là bầu không khí gia đình Nghiêm Dặc luôn khát vọng.
Nghiêm Dặc nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Đúng là kỳ lạ, không có Hà Tú Phân và Nghiêm Bạch Huệ, nhà họ Nghiêm vẫn có thể hài hòa thế này."
Không ai ghen ghét, không ai oán hận, chị dâu em chồng hòa thuận, anh em họ khiêm nhường đối xử tốt với nhau. Vì vậy, Nghiêm Dặc cảm thấy nhà họ Nghiêm có kết quả thế này cũng không tồi.
"Cám ơn em Tiểu Ngọc."
Nghiêm Dặc cúi đầu nhìn người vợ đang ngà ngà say của mình, trong lúc mơ mơ hồ hồ chợt nhớ đến cảnh tượng ở thôn Thanh Sơn năm đó, anh ôm em gái đang bệnh nặng chạy đi tìm cha, vô tình gặp được Tạ Tiểu Ngọc trong veo như nước ở cổng thôn.
Cô dẫn đường cho anh, mang anh đến chỗ chuồng bò tìm cha, giúp đỡ bọn họ chăm sóc cho em gái, bế em gái trở về nhà, bế em gái đang phát sốt đến trạm y tế, còn lén lút mang đồ ăn cho anh.
Cô luôn cười rất ngọt ngào, làn nào cũng nói: "Anh Nghiêm Dặc, em nướng bánh cho anh nè, để ở trong túi anh ấy, lúc đập đá anh nhớ lười biếng nghỉ ngơi, cũng nhớ phải ăn bánh nhé."
Nghiêm Dặc không nhịn được cúi đầu hôn cô, lại bị Tiểu Ngọc xấu hổ đẩy ra: "Già rồi còn không đứng đắn, cháu trai cháu gái đều đang ở đây đấy."
Nghiêm Dặc nhìn thấy có sợi tóc trắng trên tóc mai của Tiểu Ngọc, lại nhìn ánh mắt của cô vẫn chứa đầy tình cảm, và cái bóng chiếu ngược của mình trong đôi mắt cô, anh chợt nhận ra mình cũng có tóc bạc.
Lúc này anh mới nhớ, hóa ra mình và Tiểu Ngọc đã qua cả đời.
Nhìn lại lần nữa, anh như thấy được thấy được núi xanh nước biếc trải dài khắp thôn Thanh Sơn, Tiểu Ngọc trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở bên bờ ruộng vẫy vẫy tay với anh: "Anh Nghiêm Dặc, tới ăn bánh đi"
Lúc đó, tất cả thanh niên trong thôn đều hâm mộ ghen tị với anh.
Nghiêm Dặc rơm rớm nước mắt, cảm thấy nghẹn ngào nơi cổ họng, cong khóe môi cười nói: "Tới đây."