“Cháu có thể đi, nhưng không thể mang Tinh Tinh đi."
"Không mang đi, để bà tiếp tục ngược đãi con bé à?”
Nghiêm Dặc đã quyết định sẽ đến thôn Thanh Sơn tìm cha, cũng muốn dẫn em gái theo.
Một tuần trước, anh đang học ở trên trường đột nhiên bị hàng xóm gọi về nhà, em gái anh bị nôn tiêu chảy, Hà Tú Phân chỉ mua thuốc rồi bảo người giúp việc đút cho em gái uống, còn nói là không cần đi bệnh viện.
Anh tức giận gọi điện thoại cho ông nội, sau đó mượn tiền của nhà hàng xóm, đưa em gái đi bệnh viện.
Bây giờ em gái đã xuất viện, Nghiêm Dặc cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nhà này nữa.
Nghiêm Chính Sinh đi đến khu căn cứ cách mạng cũ tham dự lễ truy điệu bày tỏ lòng kính trọng đối với những người đồng đội đã khuất, nhận được điện thoại cũng lập tức chạy về.
Ông ấy cũng không đồng ý để cháu trai đưa cháu gái đi: "Tinh Tinh còn nhỏ, cha cháu bị hạ phóng xuống nông thôn, bản thân nó chăm sóc mình còn khó khăn, sao còn chăm sóc được cho hai anh em cháu nữa." "Vậy cũng còn hơn là ở lại đâu, mẹ cháu mất được nửa năm, Tinh Tinh đã bị bệnh bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ ông bà không tự đếm được!"
Hà Tú Phân hừ lạnh nói: "Là do nó yếu sẵn rồi, sao có thể trách bà chăm không tốt."
"Hà Tú Phân, lúc bà chăm sóc cho con gái bà, cháu ngoại bà, tại sao bà không nói những lời này?"
"Bà là bà nội cháu đấy, cháu dám gọi thẳng tên bà?"”
Nghiêm Dặc gay gắt nói: "Bà không phải là bà nội của cháu, Nghiêm Bạch Huệ cũng không phải là cô cháu, các bà cứ chờ đấy, chờ một ngày nào đó cháu trở lại, cũng là lúc cháu báo thù thay cho mẹ cháu!"
Nghiêm Dặc thu dọn quần áo của mình và em gái, trong nhà còn nửa lon sữa bột, một túi bánh quy, anh đi theo thanh niên trí thức xuống nông thôn, bế em gái đi đến thôn Thanh Sơn tìm cha.
Nghiêm Dặc không biết cách chăm sóc cho đứa trẻ hai tuổi, trên đường đi anh pha sữa bột hai lần nhưng đều không thành công, một lần quá quá lạnh, một lần quá nóng, đến lần thứ ba mới căn chuẩn được nhiệt độ.
Em gái ăn bánh uống hết sữa bột, ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh.
Các thanh niên trí thức đồng hành với nhau đều ôm theo hoài bão đi xây dựng tổ quốc, trên đường đi bọn họ hào hứng trò chuyện với nhau, chỉ có cậu thiếu niên tên là Nghiêm Dặc này be em gái, hỏi một câu mới đáp một câu.
Sau một ngày đồng hành, bọn họ mới biết anh bế em gái đi đến thôn Thanh Sơn tìm cha.
Về phần lý do là gì, anh lại không muốn nói.
Đến thôn Thanh Sơn, trưởng thôn sắp xếp cho đội trưởng mỗi đội sản xuất tiếp nhận thanh niên trí thức mới đến, chỉ có Nghiêm Dặc là không có nơi để äi.
Lúc anh đi ông nội từng nói, nếu không thể sống được ở đây, anh cứ gọi điện thoại về nhà, người nhà sẽ gửi tiền đi đường về thành phố cho anh, sắp xếp cho anh công việc.
Nhưng với điều kiện tiên quyết là anh phải xin lỗi Hà Tú Phân và Nghiêm Bạch Huệ, cam kết sau này sẽ không đề cập tới chuyện báo thù nữa.
Các thanh niên trí thức đều được đội trưởng đội sản xuất đón đi, chỉ còn lại mình anh bế em gái, em gái vẫn luôn gào khóc đòi mẹ, khóc lóc vì lạ lẫm với hoàn cảnh nơi này, la hét đòi ăn bánh bích quy.
Nghiêm Dặc thầm cảm thấy đắng chát trong lòng, anh còn không biết cha đang ở đâu.
Còn cả em gái, anh phải nuôi em gái thế nào ở thôn Thanh Sơn này.
Chẳng lẽ phải quay về Bắc Kinh?
Vậy mẹ chết oan uổng sao?
"Anh là anh Nghiêm Dặc à?” Chợt có giọng nữ trong veo như tiếng chim hoàng oanh trên cành cao vang lên, Nghiêm Dặc kinh ngạc quay sang nhìn, tại sao lại có người ở thôn Thanh Sơn biết anh?
Anh quay sang nhìn, đối phương là cô bé xinh đẹp, đôi mắt to tròn long lanh, mỉm cười chờ câu trả lời của anh.
Anh gật đầu.
Cô bé nở nụ cười càng ngọt ngào hơn: "Em tên là Tạ Tiểu Ngọc, để em dẫn anh đi tìm bác Nghiêm."
Trước khi tới đây, Nghiêm Dặc từng gửi điện thư cho cha, anh đoán chắc cô gái này được cha nhờ tới đón anh.
Cô gái nhỏ này còn cho anh nửa chiếc bánh làm từ bột mỳ trắng, trong bánh còn có cả trứng gà, cắn một miếng hương thơm tràn khắp khoang miệng, cái bụng đói cả ngày trời của anh cũng mới dễ chịu hơn.
Tinh Tinh cầm nửa chiếc bánh còn lại, gặm còn nhanh hơn cả anh.
Tạ Tiểu Ngọc dẫn đường, vừa đi vừa giải thích: "Bức điện thư anh gửi tới được em nhận của người trong làng rồi mang về cho bác Nghiêm, đây là em gái Tinh Tinh đi, cô bé đáng yêu quá."
Nghiêm Dặc cảm thấy cô cũng rất đáng yêu, hầu hết người dân nơi này đều dễ thương tốt bụng.
Anh gặp được cha ở chuồng bò, mới nửa năm không gặp, bên tóc mai của cha đã điểm mấy sợi bạc.