Cậu bé chạy vào trong bếp, thấy nửa nồi cơm còn lại hồi sáng đều đã hết, hỏi: "Hôm nay anh rể tới nhà ạ?"
Tạ Tiểu Ngọc chặt mấy chiếc xương sườn, định hầm sườn nấu mướp, cô hỏi: "Sao em biết?"
"Nhiều cơm thế này, một mình chị ăn không hết."
Sáng nay Tinh Tinh đưa ra ý kiến, buổi sáng bọn họ nấu nhiều cơm lên, buổi tối trở về còn có thể ăn thêm một bữa, cô be lắc đầu thở dài, anh trai cô bé ăn nhiều quá.
"Anh trai quá khó nuôi."
Tạ Tiểu Ngọc bật cười ha ha, ba người bọn họ đều không biết, tiền mua một lon sữa hộp kia đủ để mua bao nhiêu gạo. Thực ra, Nghiêm Dặc rất dễ nuôi.
Ngày hôm sau, cô mang theo hai lọ gel lô hội kia đi làm, đưa một lọ cho Vưu Tiểu Ninh, bảo cô ấy mang cho chị họ mình. Còn một lọ khác, đến giờ tan làm, cô đi đưa cho Chu Cảnh Họa, cũng dặn bọn họ dùng gel lô hội phải tránh ánh sáng, nếu không sẽ rất dễ bị đen, buổi tối rửa sạch lau khô mặt xong, bôi gel lên chỗ có mụn.
Lại qua nửa tháng, mẹ Vưu Tiểu Ninh gửi lời tới nói đã có bông vải, hôm đó Tạ Tiểu Ngọc đi trực ca đêm, định về nhà ngủ bù rồi đến chiều mới đi tới hợp tác xã cung tiêu....
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Tạ Tiểu Ngọc nghe thấy có người đập cửa, cô chợt tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đeo tay mới mười một giờ năm mươi phút, a Sài lại không sủa, còn vẫy vẫy đuôi nghênh đón.
Chỉ có người quen đến gần nhà, a Sài mới không sủa.
Tạ Tiểu Ngọc đứng dậy, nhìn thấy là Cá Nhỏ chạy trở lại.
Tuy bọn trẻ ở thời đại này tự mình đi học, tan học, đã quen với việc chạy lung tung, nhưng Tạ Tiểu Ngọc vẫn rất sợ. Cô cầm cây chày cán bột trong tay, nói: "Cá Nhỏ, lá gan của em lớn thật đấy, giữa trưa không ở trường ngủ trưa lại chạy về nhà, em chạy lung tung gì đấy?"
Cá Nhỏ "a" lên, a Sài cũng "oẳng oẳng" không ngừng, cả Cá Nhỏ và a Sài đều biết, Tạ Tiểu Ngọc là người đứng đầu gia đình, không thể đắc tội với chị.
"Chị ơi, xảy ra chuyện lớn rồi, em phải trở về nhắc nhở chị."
A Sài sợ cây chày cán bột trong tay Tạ Tiểu Ngọc, nhưng vẫn trung thành đi vòng quanh Cá Nhỏ bảo vệ cậu bé.
Tạ Tiểu Ngọc từng nghe Nghiêm Dặc nói, có một số con chó trung thành, dù chủ nhân có cầm roi đánh, nó cũng không chịu đi.
Cô không nỡ dọa a Sài sợ hãi, bỏ cây chày cán bột trong tay xuống, hỏi: "Có chuyện lớn gì, em mau nói đi."
Trưa nay Cá Nhỏ không ngoan ngoãn ngủ trưa, chạy ra phía sau tòa nhà giáo viên chơi, tình cờ thấy được Tề Nhạc Bình đến tìm Lữ Thu Mai, nghe bà ta thúc giục Lữ Thu Mai xin việc cho con gái mình.
Để xin công việc biên chế chính thức cho con gái, bà ta đã đưa cho Lữ Thu Mai hai trăm đồng, tiền quà cáp cộng vào cũng phải một trăm đồng, nhưng Lữ Thu Mai đã trì hoãn suốt hai tháng nay.
Lữ Thu Mai vẫn tiếp tục đánh Thái cực, nói hay là làm giáo viên tạm thời trước: "Xuất vào biên chế chính thức lần này đã định cho Triệu Hương rồi, chính là hàng xóm nhà bà đấy, chờ sau này có cơ hội tôi sẽ xin cho con gái bà trở thành giáo viên chính thức. Bà xem, đến con dâu tương lai của tôi tôi còn không xin cho được, chứ tôi không lừa bà đâu."
Thực ra, Quý Hương Hàn đã không còn cơ hội làm con dâu của bà ta nữa.
Bà ta và Tiêu Lai Phượng đã bàn bạc xong, bà ta cho Tiêu Lai Phượng một khoản tiền, nhà Tiêu Lai Phượng sẽ phụ trách gả Quý Hương Hàn vào trong núi sâu cách đây nghìn dặm, như vậy nhà Tiêu Lai Phượng vừa có tiền vừa có sinh lễ, còn Quý Hương Hàn sẽ không có cơ hội uy hiếp con trai bà ta.
Lữ Thu Mai cảm thấy đây đúng là ý kiến hay, một mũi tên trúng hai con chim! Te Nhạc Bình tin, nghĩ Triệu Hương cản đường của con gái mình.
Bà ta đột nhiên nói với Lữ Thu Mai: "Tôi biết con trai của Triệu Hương mua đi bán lại đồ ở cầu Thạch Bàn, chuyện khác tôi không biết, chứ tối hôm qua cậu ta khiêng một túi đồ lớn, tình cờ bị con gái tôi nhìn thấy, làm rơi mấy cục bông. Nếu lục soát ra, tội này đủ để xử cậu ta mấy năm đúng không?”
Lữ Thu Mai cười mà như không cười nói: "Bà vẫn luôn muốn con trai người ta làm con rể nhà mình cơ mà, bà nỡ để cậu ta ngồi tù à?"
Tề Nhạc Bình lập tức đưa ra ý kiến: "Thế này đi, chủ nhiệm Lữ cùng đi với tôi, chúng ta đi tìm Triệu Hương nói trước, để hai đứa đính hôn, sau đó bà ta chuyển thành giáo viên chính thức rồi về hưu non, lại nhường công việc cho con gái tôi Như vậy không cần phải làm giáo viên tạm thời, con gái tôi vẫn có thể danh chính ngôn thuận có được công việc chính thức."
Lữ Thu Mai liếc nhìn bà ta, trong lòng thầm khinh thường, bà ta ép cướp thế này, con trai người ta có lấy con gái bà ta về cũng sẽ oán hận. Chỉ cần con trai của Triệu Hương có thể trở mình, cậu ta còn lâu mới đối xử tốt với người vợ bước vào cửa theo cách này.