Nhưng ba ta không quan tâm, hôn nhân là bi kịch cả đời của bà ta, tại sao bà ta phải xen vào chuyện xấu của người khác.
Cá Nhỏ kể lại đoạn đối thoại giữa hai người một cách sống động, đến biểu tình cười trên sự đau khổ của người khác của Lữ Thu Mai cũng diễn tả rất sinh động.
Tạ Tiểu Ngọc vội khóa cửa lại, bảo em trai trở về trường học: "Em trở về trường học đi, giờ chị sẽ tới nhà anh Hứa Xương."
Cá Nhỏ vẫn còn nhớ cả gia đình Triệu Hương quan tâm đến mình và anh trai suốt chặng đường đi, thím Triệu có chiếc bánh bao cũng không nỡ ăn, lại bẻ thành hai nửa đưa cho cậu bé và anh trai.
Cậu bé lo lắng nói: "Chị ơi, thím Triệu sẽ không sao chứ?"
Kỳ thực năm nay Triệu Hương mới bốn mươi hai tuổi, bà ấy có thể làm mười mấy năm nữa mới đến tuổi về hưu, qua mấy năm nữa là được phân nhà, công việc này thật sự rất quan trọng với nhà bà ấy.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Yên tâm đi, có chị ở đây."...
Nhà của Hứa Xương không quá lớn, vì vậy chỉ có thể cất bông vải ở dưới gầm giường, Tề Nhạc Bình lục soát một lúc là đã tìm ra.
"Lão Triệu, mọi người đều là hàng xóm với nhau cả, nhưng tôi không thể bao che cho nhà bà được, trừ khi là thông gia với nhau. Bà cứ làm theo cách của tôi đi, để con trai bà cưới con gái tôi, sau khi bà chuyển thành giáo viên chính thức thì về hưu non, nhường lại công việc cho con gái tôi, để Hứa Xương thế chỗ công việc của cha vợ nó, chờ thêm mấy năm trường học phân nhà, hai đứa nhỏ dọn ra ngoài ở, lại sinh cho bà đứa cháu trai bụ bẫm, như vậy mọi chuyện đều vẹn cả đôi đường."
Hứa Xương thầm nổi giận trong lòng, cứng cổ không chịu nhượng bộ: "Mẹ ơi, con thà đi tù mấy năm, cũng không cưới người mình không thích!"
Triệu Hương đã bị shock đến đơ người, hung hăng đánh con trai mấy cái, sau đó bất lực đàm phán với Tề Nhạc Bình: "Con trai tôi không muốn, bà có ép bọn họ kết hôn cũng không hạnh phúc đâu, tôi đồng ý nhường công việc ở trường cho con gái của bà theo phương án của bà, được sao?"
Te Nhạc Bình cười khẩy nói: "Chờ tôi đi cử báo con trai bà, công việc này sẽ vẫn là của con gái tôi."
Triệu Hương là người thành thật, nói: "Tê Nhạc Bình, có phải bà hận chúng tôi trở về cướp nhà của bà không, bà đừng nghĩ lầm, đây vốn chính là nhà của chúng tôi, bị nhà bà chiếm mấy năm, bây giờ chúng tôi chỉ trở về lấy lại nhà của mình thôi. Nếu bà còn ép tôi, tôi cũng sẽ đi cử báo bà đút lót cho Lữ Thu Mai đi cửa sau!"
Lữ Thu Mai xắn ống tay áo lên, ung dung nói: "Dưa chín ép vẫn ngọt, bà cứ nhìn em dâu và chú hai nhà tôi đi, mới đầu cô ta cố sống cố chết không chịu gả vào nhà tôi, hiện tại kết hôn vẫn rất ân ái đó, tình cảm có thể vun đắp từ từ."
Hứa Xương từng nghe Nghiêm Dặc kể về chuyện này, đây rõ ràng là chuyện xấu của nhà Lữ Thu Mai, anh cười lạnh nói: "Các bà ép gia đình nhà người ta ly tán, giờ còn có mặt mũi nói ân ái, cẩn thận kẻo gặp báo ứng đấy!"
"Ở đây không có chỗ cho cậu nói, Tề Nhạc Bình, tôi thấy bà vẫn nên xách túi bông vải này đi cử báo đi."..
"Ôi trời ơi, tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy, vì trong nhà mẹ nuôi tôi có mười mấy cân bông vải mà bịa ra lời nói dối độc ác, muốn cử báo cả gia đình mẹ nuôi tôi."
Tạ Tiểu Ngọc đẩy cửa ra, phá sau cô là mấy người hàng xóm đã sớm tò mò về chuyện trong nhà.
Triệu Hương thầm cảm thấy ấm áp trong lòng, như tìm được người tâm phúc. Tiểu Ngọc tới là tốt rồi, cô rất thông minh, chắc chắn sẽ có cách.
"Tiểu Ngọc..." Triệu Hương nắm chặt lấy tay cô nói không ra lời, hàng xóm đều đã tới, càng nói nhiều lại càng lỗi nhiều, bà ấy dứt khoát không nói øì cả, trừ khi Tiểu Ngọc để bà ấy nói.
Lữ Thu Mai vừa nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc tới đã cảm thấy không ổn, bà ta vốn cử người đi tới cầu Thạch Bàn theo dõi, nhưng khoảng thời gian này không thấy cô qua đó.
Bà ta nói: "Tạ Tiểu Ngọc, cô tới đây làm gì?"
Tạ Tiểu Ngọc buồn cười nói: "Tôi còn đang muốn hỏi bà câu đấy, bà không ở trường dạy học đi, lại chạy tới nhà mẹ nuôi tôi, cùng hợp mưu với Tê Nhạc Bình bia chuyện cử báo nhà mẹ nuôi tôi, bà đúng là kẻ vô sỉ, không xứng làm thầy người khác!"
Lữ Thu Mai:... Con tiểu tiện nhân này nói bậy bạ gì đấy.
Tạ Tiểu Ngọc không cho hai lão tiện nhân kia có cơ hội lên tiếng, nâng cao giọng gọi hàng xóm trong đại viện tới.
"Tôi chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như vậy, cứ ép gả con gái nhà mình đi, mẹ nuôi tôi không muốn, anh Hứa Xương cũng không thích, thế là bêu rếu bịa chuyện anh Hứa Xương cất giấu sợi bông, còn dùng chuyện này để uy hiếp, nói nếu anh Hứa Xương không cưới con gái của Tề Nhạc Bình, mẹ nuôi tôi không nhường công việc lại cho cô ta, sẽ đi cử báo nhà mẹ nuôi tôi."