Vừa dứt lời, Lục Vân Chiêu giống như là đã nhìn thấu tâm tư của cô: "Sao mặt chị lại đỏ thể? Vừa mới làm gì à?"
Não Ngọc Đào tạm thời đình công, Lục Vân Dương bên cạnh chậm rãi nói: "Nhìn trông có vẻ như cô ấy đang bị cảm nắng, đến chỗ anh lấy thuốc."
Ngọc Đào:...
Thật ra anh không cần phải nguyên rủa em như vậy đâu!
Thật lài
"Đúng vậy." Khóe mắt cô liếc qua trừng người đàn ông kia một cái, rôi cười nói: "Trời nóng quá, mới đi một chút đã không thở nổi rồi."
"Thế chị mau về nhà đi” Lục Vân Chiêu còn không thể nhìn khuôn mặt ửng hồng kia của cô được, nhỡ đâu anh cô ấy bị dụ dỗ mất thì làm sao bây giờ?
Bị hạ lệnh đuổi khách, trong lòng Ngọc Đào thâm hừ một tiếng, nhưng lại nghĩ đến gì đó, cô nhìn Lục Vân Chiêu cười nói: "Chị qua đây chủ yếu là để tìm em đó."
"Tìm tôi?" Lục Vân Chiêu trừng mắt, nhìn cô cười vui vẻ đắc ý như vậy, cứ có cảm giác không phải chuyện gì tốt: "Tìm tôi làm gì?"
Ngọc Đào nhìn mọi người một cái, lập tức kéo cô ấy qua một bên, cẩn thận cân nhắc sắp xếp từ ngữ một hồi mới quyết định trực tiếp mở miệng: "Chị nghe nói anh trai em muốn đi xem mắt?"
Đúng là hai ngày nay nhà mình muốn tìm đối tượng xem mắt cho anh trai nhưng đây không phải là chuyện Lục Vân Chiêu cần bận tâm, càng không phải chuyện Tô Ngọc Đào nên hỏi.
Cô ấy lập tức cảnh giác lên: "Anh tôi xem mắt thì liên quan gì đến chị?" "Đúng là không liên quan gì đến chị nhưng lại liên quan đến anh trai em” Ngọc Đào cười nói: "Em đừng quên, anh của em vẫn còn cô gái tặng hoa cho anh ấy nữa đó nha”
Lục Vân Chiêu cũng không ngốc nên không bị mấy câu nói của cô lừa: "Vậy sao chị biết người nhà chúng tôi chọn không phải là cô gái kia?"
"Đương nhiên biết." Đuôi lông mày Ngọc Đào lộ ra ý cười: "Nếu nhà em chọn cô gái kia thì chắc chắn anh em sẽ đưa người về nhà, nếu không thì tại sao lại còn phải đi xem mắt?"
Lục Vân Chiêu ngẩn người, đột nhiên cảm thấy hình như cô nói cũng có chút đúng, nếu thật sự chọn cô gái tặng hoa kia thì ông nội cần gì phải lừa anh trai về nhà nữa chứ?
"Hiện nay là thời đại tự do yêu đương, hạnh phúc của mình thì mình nên tự lựa chọn." Ngọc Đào bắt đầu tẩy não: "Nhỡ đâu ông nội em làm mai bừa, đến lúc đó anh trai em xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
Dường như Lục Vân Chiêu đã bắt đầu hiểu ra, anh trai đã có cô gái tặng hoa rồi, nếu bắt anh ấy đi xem mắt nữa thì chẳng phải là lấy gậy đập uyên ương.
Đây là một hình thức tra tấn đó nhai
Nhìn ánh mắt cô ấy có dấu hiệu ngo ngoe rục rịch, Ngọc Đào lại nhét thêm một câu nữa: "Đáng lẽ ra em nên đứng về phía anh trai em, kiên quyết chống lại loại hành động ép duyên này, để anh em được tự do hôn nhân!"
"Nếu sau này đến lượt em, anh em chắc chắn cũng sẽ đứng về phía eml"
Vừa nãy Lục Vân Dương đã đồng ý với cô là sẽ không đi xem mắt nhưng vấn đề ở đây là ông cụ nhà họ Lục, có chút mạnh mẽ còn Lục Vân Dương lại là người khá nghe lời ông cụ.
Nếu Lục Vân Chiêu có thể đứng cùng phe với anh thì chắc sẽ tốt hơn là để anh phải đấu một mình nhỉ?
"Còn cần chị phải nói chắc, tôi nhất định sẽ đứng về phía anh trai!" Lục Vân Chiêu khó chịu nhìn Tô Ngọc Đào.
Cô ấy hoàn toàn không cần người phụ nữ này nhắc nhở, chẳng lẽ còn có người nào khác quan tâm Lục Vân Dương hơn cô ấy sao?
"Nhưng mà..." Cô ấy quay đầu qua, ánh mắt lại lần nữa trở nên cảnh giác nhìn Tô Ngọc Đào: "Cô quan tâm anh trai tôi như vậy làm gì? Có phải cô lại nhớ thương anh ấy nữa đúng không?”
"Không đâu!" Ánh mắt Ngọc Đào hiện lên ý cười giảo hoạt: "Chị chỉ cảm thấy một người giỏi như bác sĩ Lục, không nên bị mấy cái chuyện xem mắt này tra tấn thôi."