Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 95



Không biết vì sao, rõ ràng đều là những lời đúng chuẩn nhưng Lục Vân Chiêu vẫn cứ cảm thấy hình như Tô Ngọc Đào không có ý tốt, với cả gần đây hình như cô có chút gì đó không đúng lắm!!!

Không phải trước kia dù có chết cũng không muốn có liên quan gì đến nhà họ Lục bọn họ sao?

Sao bây giờ lại chủ động quan tâm đến chuyện của anh trai nhỉ!

"Chị không nói nữa... Ngọc Đào đạt được mục đích liên dừng lại: "Em đừng có nói chuyện về cô gái tặng hoa kia ra ngoài, đợi thời cơ chín muôi anh trai em sẽ tự mình nói."

"Tất nhiên là tôi biết rồi!" Lục Vân Chiêu hừ nói: "Không cần chị dạy!"

Ánh mắt Ngọc Đào vui mừng, cô liếc nhìn qua nhà chính bên kia một cái, người đàn ông đang bị ba người khác của nhà họ Lục vây quanh, không nhìn về phía bên này.

"Thế chị về nhà nấu thuốc đây!" Nói xong, cô cười tửm tỉm nhìn Lục Vân Chiêu rồi đi luôn.

Lục Vân Chiêu nhìn dáng vẻ cô lúc đi có vẻ rất vui mừng, lại càng cảm thấy mình bị cô lừal

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vân cảm thấy cô nói rất đúng giống, không có sai ở đâu hết.

Hình như mình nghĩ nhiều rồi...

Lục Vân Chiêu trở về phòng, nhìn mẹ cô ấy đã lấy mấy tấm ảnh trong phòng ra đưa cho anh trai, còn nói: "Vì lo lắng cho con nên lần này mới gọi con về."

"Ở đây có ba cô gái, đều đã có công việc, con tự nhìn thử xem thấy thích cô nào nhất." Tống Mỹ Hoa cảm thấy dù thế nào đi nữa cũng phải tìm được người yêu cho con trai mình.

Người khác 26 tuổi đã có ba đứa con rồi mà con mình vẫn độc thân, y như trò cười vậy!

Lục Vân Dương cũng không xem mấy tấm ảnh kia, nhíu mày nói: "Gọi con về chỉ để xem ba cô gái này?"

Tống Mỹ Hoa nghe ra được vẻ không vui trong lời nói của anh, giải thích: "Đúng lúc hôm nay cô gái này ở đại đội bên cạnh chúng ta, dù sao ngày mai con cũng được nghỉ, hay gọi người qua đây luôn."

"Mẹ, con rất bận." Lục Vân Dương đứng lên, hờ hững nói: "Ngày nào cũng có người bệnh nên luôn có việc phải làm, mọi người đừng có lấy cớ này để lừa con về nữa được không?"

Lục Chí Quân ho nhẹ: "Tối hôm qua qua hỏi cháu, cháu nói là tâm xế chiều hôm nay không bận."

"Đó là vì mọi người nói trong nhà có việc gấp." Ánh mắt Lục Vân Dương thâm trâm nhìn ông nói: "Cho dù cháu không bận thì cũng không thể lần nào cũng phải vê nhà vì mấy việc nhỏ nhặt này đúng chứ?"

"Sao có thể gọi hôn nhân là việc nhỏ được!" Tống Mỹ Hoa đứng bật dậy trách móc: "Con đã 26 tuổi rồi, nhà người ta vào tuổi này có nhà ai không có hai ba đứa con chạy khắp phòng không?”

"Con không muốn bị so sánh với người khác!" Giọng Lục Vân Dương lạnh lùng cứng rắn: "Tại sao chuyện gì cũng phải đi so với người khác? Mà cho dù có so thì ngoại trừ việc kết hôn ra, những người khác có so được với con không?”

Lục Vân Chiêu nhìn sắc mặt anh xanh mét, hàn ý trong mắt thì lạnh như hầm băng, đáy lòng có hơi run sợ.

Anh giận rồi!

Thật đáng sợi

Tống Mỹ Hoa nghẹn họng, lời anh nói không sai.

Ngoại trừ hôn nhân ra thì những cái khác người cùng tuổi trong đội thật sự kém anh.

"Mẹ vì muốn tốt cho con thôi!" Bà ta không cam lòng nói: "Nhân lúc bây giờ mẹ vẫn còn đang trẻ khỏe, con kết hôn sinh con xong có thể để mẹ trông cháu hội"

"Mẹ con nói đúng đấy.

" Cha Lục, Lục Trung Triển nói: "Thân thể ông nội con không tốt lắm, có thể kết hôn thì kết hôn sớm một chút, con cái chúng ta có thể trông giúp các con."

Dứt lời, Lục Chí Quân ho mạnh mấy tiếng, trừng mắt nhìn Lục Trung Triển một cái, thằng con trời đánh này lại dám nguyền rủa ông?

"Thân thể ông không khỏe chỗ nào!" Lục Vân Chiêu lập tức chen vào nói, ánh mắt bất mãn nhìn Tống Mỹ Hoa: "Mẹ, mọi người đừng có dùng gậy đập uyên ương nữa được không? Trong lòng anh đã có người thương rồi!"

Nói xong, cô ấy đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức che miệng lại...