Nhưng lời đã nói ra, mọi người cũng không phải không có lỗ tai, che miệng cũng vô dụng.
"Con có người mình thích rồi?" Tống Mỹ Hoa môi khẽ mở ra, mắt hơi trợn tròn nhìn Lục Vân Dương: "Chuyện từ khi nào, sao mọi người đều không biết?"
Lục Trung Triển và Lục Chí Quân nghe lời này vẻ mặt cũng mờ mịt, nếu biết Lục Vân Dương có người mình thích, Lục Chí Quân cũng sẽ không đồng ý chuyện hôn nhân của nhà họ Tô.
Cả hai đều nhìn anh và chờ đợi câu trả lời.
Lục Vân Dương liếc Lục Vân Chiêu một cái, có chút buồn bực vì sao cô ấy lại nói ra những lời như vậy?
Anh có thể chắc chắn chuyện vừa rồi mình và Tô Ngọc Đào làm cùng nhau mấy người bọn họ không thấy, nếu đã như vậy, Lục Vân Chiêu từ đâu lại phun ra một câu nói như thế?
Tuy nhiên, Lục Vân Chiêu nói cũng không sai, hiện tại quả thật là anh có người mình thích, không cần phải phủ nhận, tránh cho sau này bọn họ lại tìm đủ loại cớ để anh đi xem mắt.
Lục Vân Dương thản nhiên ừ một tiếng: "Đúng là có người mình thích."
Lục Vân Chiêu nghe lời này, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu anh không thừa nhận, lát nữa nhất định cô ấy định sẽ bị mắng.
May mắn thay, không sao!
"Vậy sao con không nói?" Tống Mỹ Hoa nhìn Lục Vân Dương nói: "Nếu con nói rồi, chúng ta cũng không đến mức sốt ruột tìm đối tượng cho con như vậy."
Lục Vân Dương nhướng mày: "Bởi vì bây giờ còn chưa phải lúc" "Cô gái kia là người ở đâu?" Tống Mỹ Hoa là một người nóng tính, liên tiếp nói ra những câu hỏi "đột ngột": "Năm nay mấy tuổi, đang làm gì, trong nhà có bao nhiêu người?"
Lục Vân Dương khẽ giương mắt, ánh mắt cả phòng đều nhìn chằm chằm anh, muốn nghe câu trả lời.
Anh suy nghĩ một lúc, từ từ nói: "Là một cô gái rất xinh đẹp, nhà không xa đội của chúng ta, khi thời gian chín muồi con sẽ nói với mẹ."
"Vậy sao mà được?" Tống Mỹ Hoa cười nói: "Càng là cô nương xinh đẹp con càng phải xuống tay nhanh gọn!"
Lục Vân Dương...
Tống Mỹ Hoa tiếp tục đắm chìm trong lời khuyên bảo của mình: "Con nên nói ngày sinh nhật của cô gái kia với mẹ, để mẹ dễ đi tìm người tính toán, bằng không con và cô gái đã là đối tượng yêu đương mà không kết hôn thì đó không phải là đùa giỡn lưu manh sao?"
"Mẹ, mẹ quá nóng nảy rồi." Khóe môi Lục Vân Dương khẽ kéo ra: "Quan hệ của chúng con hiện tại rất đơn giản, còn không phải như mẹ nghĩ đâu."
Anh và Ngọc Đào hiện tại mới bắt đầu, cho dù muốn kết hôn cũng phải từng bước một, huống chỉ, chuyện lúc trước từ hôn vẫn còn rành rành ra đấy, anh còn chưa nghĩ ra phải nói chuyện này với mọi người như thế nào.
"Vậy quan hệ của hai đứa là như thế nào?" Lục Chí Quân trực tiếp hỏi: "Là con đơn phương thích người ta hay là cô gái kia cũng thích con?”
Lục Vân Dương trầm ngâm một lát, tựa hồ giống như tìm được biện pháp có thể đáp trả mọi người: "Là con đơn phương thích người ta, cô ấy còn chưa có câu trả lời cho con, cho nên hiện tại vẫn không thể nói."
Lục Vân Chiêu nghe vậy, thoáng cái đã nghĩ tới bó hoa kia, cô cảm thấy chắc chắn anh trai và cô gái kia đều có tình cảm với nhau, vậy vì sao anh không nói.
Chẳng lẽ có cái gì khó nói à?
"Thật hay giả vậy?" Tống Mỹ Hoa có chút không tin lời anh, con trai bà ta ưu tú như vậy, cô gái nhà nào mà còn không thích?"Con đừng vì lừa gạt chúng ta mà cố ý nói dối."
"Con không lừa gạt mẹ" Lục Vân Dương mặt không chút thay đổi nói: "Chờ cô ấy đáp lại với con, con sẽ nói với mọi người, hơn nữa rất có thể con có cơ hội được điều đến bệnh viện huyện, vì vậy trước đó cũng chưa cần vội kết hôn."
Lời này vừa nói ra, người trong phòng trong nháy mắt đều xao động, Lục Chí Quân lúc này buông đồ trong tay xuống nhìn anh hỏi: "Cơ hội này lớn không?"
"Năm mươi năm mươi đi." Lục Vân Dương cười nói: "Còn phải xem vận may, năm nay không được sang năm chắc chắn sẽ được."