Về gần tới nhà chung, Triệu Hương Lan liền hô hào muốn xuống xe, rồi ra vẻ tốt tính nói: "Sẽ không đi vào cùng ngươi, bị người kia nhìn thấy không biết lại làm ra trò gì đâu."
Vương Tiểu Mai cau mày, còn tức giận vì Triệu Hương Lan không biết tranh đua: "Ngươi chính là quá chiều nàng ta, tính tình ngươi phải cứng rắn hơn một chút, hiện giờ trong thôn ai mà không biết nàng ta là dạng người gì, ngươi sợ gì chứ."
Triệu Hương Lan gật gật đầu, cười nói: "Ngươi mau vào đi thôi."
Vương Tiểu Mai lắc đầu cảm thán, không cứu nổi nữa.
Lúc đưa miếng thịt cho Lâm Ngọc Trúc cũng không nhắc tới chuyện của Triệu Hương Lan.
Cho dù kể ra, Lâm Ngọc Trúc cũng đoán không ra trong hồ lô của Triệu Hương Lan bán thuốc gì.
Nhà nào điều kiện tốt, tất niên hôm nay sẽ ăn một bữa thịnh soạn, cũng chính là một bữa sủi cảo.
Nhà nào điều kiện không tốt, dọn dẹp xong nhà cửa coi như xong việc, cơm, cứ theo lẽ thường ăn.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ chính mình điều kiện bình thường, hôm nay đối phó qua loa một bữa.
Nhưng hai người khác hiển nhiên không cho là như vậy.
Tất niên mà, dù thế nào cũng phải ăn một bữa ngon.
Lý Hướng Vãn thì không nói, nhưng Vương Tiểu Mai cũng có suy nghĩ này, Lâm Ngọc Trúc ít nhiều cảm thấy nàng có chút phiêu.
Vì thế hai người quyết định gói sủi cảo ăn.
Vương Tiểu Mai mang theo một bó cọng hoa tỏi non mơn mởn.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm cọng hoa tỏi non nghĩ thầm, đây là có người trồng rau hẹ không được đổi thành trồng tỏi non?
Lý Hướng Vãn nói ra bột mì.
Sau đó hai người đồng thời nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc lúc ấy liền muốn miệng phun hương thơm, nàng chỉ vừa lơ đãng một chút...
Hai người này đã hợp mưu chờ nàng ở đây.
Sau đó đành phải keo kiệt bủn xỉn cắt một miếng thịt.
Vẻ mặt thịt đau.
Lý Hướng Vãn nghi ngờ người này có phải ở thị trấn không kiếm được tiền hay không, sao lại còn keo kiệt hơn cả Vương Tiểu Mai.
Xét thấy Lý Hướng Vãn chân cẳng không tiện, bữa sủi cảo này làm ở chỗ Lý Hướng Vãn.
Chờ ăn xong trời cũng tối đen.
Thời điểm Lý Hướng Vãn tung tăng nhảy nhót đi vào cửa còn nói: "Cửa phòng chúng ta đặt bẫy kẹp chuột, lúc các ngươi tới tìm ta thì chú ý chút." Sau đó liền ngồi ở cửa tìm bẫy kẹp.
Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai gật gật đầu, nghĩ về sau buổi tối không nên chạy lung tung.
Khi trời hoàn toàn tối đen, Lâm Ngọc Trúc cũng chuẩn bị mở cửa thả tấm ván gỗ, liền thấy Triệu Hương Lan cõng túi xách chầm chậm đi tới.
Ván gỗ trong tay lập tức bị giấu sau cửa, Lâm Ngọc Trúc tò mò hỏi: "Triệu tỷ đây là?"
Vương Tiểu Mai vậy mà vẫn chưa thả bẫy kẹp chuột...
Ngẫm lại thì Triệu Hương Lan cũng không phải người tốt gì.
Vừa nghĩ như vậy, Lâm Ngọc Trúc vừa ném tấm ván gỗ ra cửa, thuận tiện cũng đặt bẫy kẹp, sắp xếp xong về phòng liền vào không gian.
Tiếp tục đọc sách xem báo.
Nói đến báo chí, lại có chút ưu sầu, có câu một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Nàng không dám lại đi trạm phế phẩm.
Hiện tại báo chí đều là mua mới về xem, có đôi khi nghĩ có nên tiếp tục đi trạm phế phẩm mua báo cũ hay không...
Đừng nói Lâm Ngọc Trúc, ngay cả Lý Hướng Vãn cũng tránh xa trạm phế phẩm, luôn cảm thấy nơi đó có chút đen đủi.
Tạm thời không nhắc tới trạm phế phẩm như thế nào, trong phòng Vương Tiểu Mai cách vách đang vô cùng náo nhiệt.
Triệu Hương Lan thế nhưng cầm ra một bình rượu trắng.
Nhắc tới rượu trắng này cũng coi như có chút sâu xa, lúc trước Vương Tiểu Mai biết chuyện công xã có ý định xây tiểu học, cũng nói cho Triệu Hương Lan biết.
Triệu Hương Lan trong lòng mắng đối phương là đồ ngốc, cái gì cũng nói ra ngoài, quay lưng liền cân nhắc kiếm phiếu rượu.
Định đến lúc đó mua bình rượu đưa trưởng thôn, xem có thể kiếm được vị trí giáo viên tiểu học hay không.
Thật vất vả xin người trong nhà, gửi hai ba mươi đồng tiền kiếm được cái phiếu rượu, mua bình rượu giấu đi, chờ mãi chờ mãi vẫn chưa thấy dấu hiệu xây trường tiểu học.
Triệu Hương Lan tức giận mắng chính mình ngốc.
Thế mà lại tin Vương Tiểu Mai nói.
Nếu không phải Hà Viễn Phương ở một bên như hổ rình mồi, Trương Diễm Thu cũng muốn rải phân đi tiểu trên đầu Hương Lan nàng, thì sao nàng nỡ lấy ra bình rượu trắng cho Vương Tiểu Mai uống, lúc lấy ra rượu trắng, Triệu Hương Lan liền nghĩ, chỉ mong Hà Viễn Phương ra sức một chút.
Vương Tiểu Mai thấy Triệu Hương Lan lấy ra rượu trắng cùng một gói giấy dầu còn chưa hiểu ra sao.
Đây là mặt trời mọc đằng tây, Triệu Hương Lan thế mà lại mời nàng uống rượu?
Chỉ thấy đối phương cười nói: "Nghĩ tất niên, dù thế nào cũng muốn ăn mừng một chút, hai người kia ở sân trước ngươi không phải không biết, thứ tốt này ta mới không nỡ đưa bọn hắn ăn, nào, hai chị em chúng ta cũng dễ ôn chuyện."
Sau đó đem gói giấy dầu mở ra, thế nhưng là một gói thịt đầu heo kho.
Vốn đã ăn no Vương Tiểu Mai ngẫm lại, cũng không phải không thể ăn thêm một chút.
Nói tới tửu lượng, không phải Tiểu Mai nàng thổi phồng, chứ nàng ở quê uống rượu chưa từng thua ai.
Vì thế dọn cái bàn nhỏ trên giường đất, hai người ngồi trên giường, chậm rãi nhâm nhi.
Có rượu có đồ ăn giường lại ấm, quá là thích ý.
Chờ một bình rượu thấy đáy, Triệu Hương Lan đã sớm ghé vào trên bàn bất tỉnh nhân sự.
Khuôn mặt Vương Tiểu Mai đỏ bừng, muốn đánh thức đối phương, tiếp tục uống, về sau lại thôi, chính mình cũng dứt khoát dựa vào tường mơ màng.
Nghĩ thầm Triệu Hương Lan này tửu lượng cũng chỉ có thế, mới bấy nhiêu đã nằm úp sấp.
Mà ở sân trước Trương Diễm Thu thấy Triệu Hương Lan rời khỏi đây vẫn mãi chưa trở lại, ngoài cửa sổ đã tối đen đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, trong lòng bắt đầu luống cuống.
Ngẫm lại hai ngày nay ánh mắt Hà Viễn Phương trắng trợn, nàng càng thêm bất an.
Lập tức mắng Triệu Hương Lan một trận, buổi tối muộn như vậy còn đi ra ngoài chơi.
Đã muộn như vậy nàng không có chỗ nào để đi.
Càng sợ hãi, trong lòng càng thêm bất an, mí mắt cũng theo đó giật giật.
Về sau thật sự quá sợ hãi, nghĩ muốn đi ra ngoài tìm Triệu Hương Lan.
Mới vừa mở cửa, suýt nữa sợ tới mức kêu ra tiếng, chỉ thấy Hà Viễn Phương đang ngơ ngác đứng ở trước cửa phòng, hai mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm nàng.
Sau đó lại liếc mắt nhìn trong phòng một cái, đột nhiên nhe hàm răng vàng, cười có chút dữ tợn hỏi nàng: "Diễm Thu, tiểu Triệu không ở đây?"
Trương Diễm Thu giật mình tim đập bình bịch, hoảng loạn nói: "Triệu tỷ nói ra ngoài tranh thủ đi WC, sẽ về ngay."
Lúc nàng đang nói chuyện, Hà Viễn Phương cũng đã ép tới...
Trương Diễm Thu vừa lui về sau, vừa run rẩy nói: "Ngươi đừng vào đây, đây là phòng nữ sinh, ngươi mà vào ta liền đi tìm trưởng thôn, nói ngươi giở trò lưu manh."
Hà Viễn Phương đứng tại chỗ bất động, trên mặt lại buồn cười hỏi nàng: "Hiện tại trong thôn ai sẽ tin lời ngươi nói?"
Trương Diễm Thu ngẩn ra, nhận ra ý tứ trong lời nói của đối phương.
Hà Viễn Phương ở trong thôn vẫn luôn là một người thành thật trầm lặng, làm công càng là vùi đầu làm lụng vất vả, danh tiếng tích luỹ được xem như vẫn luôn không tồi.
Thậm chí có mấy đại thẩm còn muốn gả con gái mình cho hắn, tốt xấu gì cũng là người thành phố, có văn hoá, lại còn biết làm việc, vẫn rất xem trọng hắn.
Nhưng bọn họ không biết Hà Viễn Phương tâm rất lớn, căn bản chướng mắt cô gái trong thôn.
Người thành thật trở nên không thành thật, Trương Diễm Thu nói, có mấy người sẽ tin?
Thấy đối phương hoàn toàn sửng sốt, Hà Viễn Phương đột nhiên tức giận nói: "Các ngươi ai nấy đều nhìn chằm chằm Lý Hướng Bắc, cũng không nghĩ xem thân thế các ngươi xứng sao? Đều đã xuống nông thôn, so với con gái trong thôn còn không bằng, dựa vào đâu mà ghét bỏ ta ra mặt, nếu hiện tại là Lý Hướng Bắc gõ cửa, các ngươi đã hận không thể lập tức mở cửa nghênh người vào nhà, đều là tiện nhân."
Lúc nói lời này, sắc mặt Hà Viễn Phương dữ tợn đáng sợ, lời này có vẻ là nói Trương Diễm Thu, lại cũng ám chỉ người khác.