Trương Diễm Thu lui đến không thể lui nữa, trong mắt toát ra một tia tuyệt vọng, trong lòng gọi Lý Hướng Bắc, nếu như lúc này hắn có thể xuất hiện cứu nàng thì tốt biết bao.
Không, lúc này bất kì ai tới cứu nàng đều tốt.
Hà Viễn Phương điên cuồng nhìn Trương Diễm Thu, khuyên: "Diễm Thu, ngươi đừng nghĩ tới Lý Hướng Bắc nữa, con mắt của người ta đã có khi nào nhìn ngươi, chúng ta ở bên nhau cùng trải qua cuộc sống tươi đẹp, không tốt sao? Ta cũng có thể nuôi ngươi."
Trương Diễm Thu lắc đầu, gào rống nói: "Không cần, cho dù không phải là Lý Hướng Bắc thì cũng không phải là ngươi, ngươi đừng mơ." Dứt lời, liền lao ra ngoài, trong miệng còn kêu cứu mạng.
Hành vi này không thể nghi ngờ là đem chính mình dâng tới cửa, lại còn kích thích sâu sắc tới đối phương.
Hà Viễn Phương kéo người vào trong lòng ngực, che lại miệng của nàng, cánh môi mềm mại, hương thơm đặc trưng của con gái, nháy mắt khiến hắn không cầm giữ được.
Một tia lý trí cuối cùng trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Một đường lôi kéo Trương Diễm Thu tới trên giường đất, vốn định giở trò, lại thấy đối phương muốn kêu gào.
Hà Viễn Phương đôi mắt tối sầm lại, đánh ra một cái tát, hung tợn nói: "Còn kêu, ông đây liền đánh ngươi hôn mê rồi làm."
Trương Diễm Thu run bần bật không dám tiếp tục kêu, ánh mắt dần dần ảm đạm.
Hà Viễn Phương thô lỗ kéo quần áo ra, ánh mắt trở nên có chút mê ly, lẩm bẩm gọi: "Hướng Vãn..."
Trương Diễm Thu vốn đang run thành cái sàng đột nhiên thân thể cứng đờ, đầu óc linh quang chợt loé, túm lấy cái tay đang không thành thật của đối phương, run rẩy nói: "Viễn Phương ca, ngươi muốn Lý Hướng Vãn sao?"
Trong lòng nghĩ đây là cơ hội cho nàng chạy đi.
Hà Viễn Phương tinh trùng thượng não, lúc này đâu còn lý trí gì đáng nói, trong đầu đã ảo tưởng ra bộ dáng của Lý Hướng Vãn.
Lập tức tâm ngứa khó nhịn.
Trương Diễm Thu dần dần bình tĩnh lại, giọng nói vẫn run rẩy như cũ: "Ta giúp ngươi đi gọi mở cửa, ngươi trốn ở phía sau ta hành động tùy theo hoàn cảnh, chỉ cần cửa mở, cô ấy một người con gái không hề phòng bị, lại còn bị thương còn không phải mặc ngươi xâu xé, cô ấy so với ta đẹp hơn nhiều."
Chữ sắc trên đầu có một cây đao, Hà Viễn Phương đã động tâm nói: "Ngươi đừng mơ tưởng giở trò gì, nếu như gõ cửa không mở, ta lại bắt ngươi trở về tiếp tục, đến lúc đó ngươi gả thì gả, không gả cũng phải gả." Nói đến câu sau trên mặt đã tràn đầy ý uy h.iếp.
Trương Diễm Thu sợ hãi gật đầu, ý hận đã sắp tràn ra đáy mắt.
Trương Diễm Thu sợ hãi rụt rè đi ở phía trước, Hà Viễn Phương theo đuôi ở phía sau, bị gió lạnh mùa đông thổi, đầu óc hắn dường như có chút tỉnh táo lại.
Nghĩ tới bộ dáng hào ngôn chí khí của Lâm Ngọc Trúc ngày đó...
Trong lòng có chút giãy giụa, có lẽ chỉ cần động tác nhanh, cách vách chưa chắc đã biết, nếu như có thể thật sự đắc thủ...
Tâm lý may mắn lập tức quấy phá đại não.
Mà lúc này Trương Diễm Thu đã sợ hãi tới cực điểm, thật ra vừa rồi Diễm Thu nàng thật sự muốn dẫn người tới chỗ của Lý Hướng Vãn.
Không khí rét lạnh làm nàng không nhịn được run rẩy, nàng thật sự muốn làm như vậy sao?
Giống như Triệu Hương Lan, đi hại trong sạch của một người con gái khác?
Vạn nhất Lý Hướng Vãn không mở cửa thì sao.
Trương Diễm Thu đang đi tới đột nhiên dùng hết sức hét lên một tiếng cứu mạng, sau đó nhanh chóng chạy về hướng phòng của Lâm Ngọc Trúc, trực giác mách bảo nàng, chỉ có Lâm Ngọc Trúc, chỉ có Lâm Ngọc Trúc có thể cứu nàng.
Lâm Ngọc Trúc lúc này đang ở trong không gian lười nhác vươn vai, liền nghe thấy hệ thống nói, có một người con gái chạy tới trước cửa phòng nàng.
Lâm Ngọc Trúc nói một câu 'Đ.m'......
Thật đúng là lý luận suông không bằng thực tiễn mà, Lâm Ngọc Trúc trăm triệu không nghĩ tới có một ngày, sẽ có người chạy tới trước cửa phòng nàng...
Thế cho nên Lâm Ngọc Trúc ra khỏi không gian, mở cửa đang muốn nói để khi khác, thì đã chậm.
Trương Diễm Thu đang kinh hoảng thất thố sau khi nhìn thấy nàng mở cửa lập tức mừng như điên, sau đó......
Không có sau đó.
Một chân nàng ta dẫm mạnh lên tấm ván gỗ dày đặc đinh, cả người lập tức đơ ra, tiếng kêu thê thảm thảm thiết vang vọng toàn bộ thôn làng nhỏ yên tĩnh.
Trưởng thôn đang ngủ ngon lành trong mộng đột nhiên xuất hiện một nữ quỷ, kêu ê ê a a thảm thiết về phía ông, giật mình đang ngủ mơ lập tức ngồi bật dậy.
Rồi lại nói thầm: "Đây là nhà ai đã xảy ra chuyện, kêu thảm như vậy."
Không ít nhà đều nghe thấy tiếng, hoảng sợ, mọi người vốn đã đi ngủ lại lần nữa thắp đèn dầu, mặc thêm quần áo đi ra ngoài.
Hà Viễn Phương lập tức kinh hoảng, đuổi theo muốn che lại miệng đối phương, vừa mới tiến lên một bước, liền nghe tách một tiếng, trên chân đau xót, nháy mắt trên trán nổi đầy gân xanh, Hà Viễn Phương vừa nhảy nhót, vừa cố nén không phát ra tiếng.
Ở đó nhỏ giọng rên rỉ giảm bớt đau đớn.
Mà chân Trương Diễm Thu cắm đầy đinh, lập tức lăn vào trong phòng Lâm Ngọc Trúc, đau đến kêu thảm thiết liên tục.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Hà Viễn Phương đuổi theo sau Trương Diễm Thu, thầm nghĩ, không ổn, đối phương hình như không dẫm phải tấm ván gỗ nàng tự chế.
Cũng may Trương Diễm Thu nhanh trí, đau đến không chịu nổi vẫn biết lăn vào trong phòng, thấy Hà Viễn Phương có ý muốn vọt vào, Lâm Ngọc Trúc không chút hoang mang nhặt lên một tấm ván gỗ ném qua.
Hà Viễn Phương biết tấm gỗ này có huyền cơ khác, vội vàng lùi lại.
Lúc hắn lùi lại, đồng thời Lâm Ngọc Trúc đã giữ cửa bang một tiếng đóng cửa lại.
Triệu Hương Lan hôm nay cố ý mở khoá cổng trước, chính là nghĩ có thể có niềm vui ngoài ý muốn nào hay không.
Ví dụ như âm thanh phản kháng của Trương Diễm Thu lớn, có thôn dân lại đây xem náo nhiệt.
Mục đích chính của Hương Lan nàng chính là hoàn toàn đuổi Hà Viễn Phương ra khỏi nhà chung.
Giữ một người tai hoạ như vậy ở bên cạnh, thực sự làm cho cuộc sống hàng ngày của Hương Lan nàng khó an.
Trương Diễm Thu bên này kêu thê thảm, Vương Tiểu Mai bị đ.ánh thức, nhìn Triệu Hương Lan say khướt cũng bị đ.ánh thức, vẫn còn hơi ngơ ngác.
Chờ tỉnh táo lại, liền phát giác không thích hợp.
Cầm đèn pin ra khỏi phòng xem tình huống thế nào, nghe giống như là bên Lâm Ngọc Trúc xảy ra chuyện.
Mở cửa cầm đèn pin chiếu thấy vẻ mặt dữ tợn của Hà Viễn Phương, bên tai đồng thời nghe thấy tiếng đóng cửa ở cách vách, Vương Tiểu Mai biết Lâm Ngọc Trúc hẳn là không có việc gì, nhanh chóng quyết định, cũng lập tức đóng cửa lại.
Lý Hướng Vãn nhảy nhót mở hé một khe cửa, lúc trước cô đoán hẳn là có người dẫm phải bẫy kẹp trước cửa phòng Lâm Ngọc Trúc, khi Vương Tiểu Mai rọi đèn pin vào hai người, cô cũng nhìn thấy rõ ràng, nghe thấy tiếng đóng cửa, cô cũng nhanh chóng đóng cửa lại.
Vỗ ngực, quá kích thích.
Bộ dáng vừa rồi của Hà Viễn Phương...
Quả thực là phát rồ.
Trương Diễm Thu lúc này đã an toàn nhìn bẫy kẹp mà nàng vô tình dẫm phải, rúc ở một góc run bần bật.
Lúc trước có phải nàng nên tìm Vương Tiểu Mai xin giúp đỡ hay không?
Mà bên chỗ Vương Tiểu Mai, Triệu Hương Lan nhìn thấy nàng ấy mở cửa lại đóng cửa, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?" Trong lòng lại kích động tim đập bình bịch.
Kế hoạch của Hương Lan nàng thành công rồi sao.
Mà Hà Viễn Phương đứng ở bên ngoài đang rất kinh hoảng, hắn biết thanh âm vừa rồi sẽ kéo thôn dân tới, thanh âm trầm thấp nói với Lâm Ngọc Trúc: "Lâm trí thức, ngươi ngẫm xem vì sao ta lại đi cùng với ả này tới trước cửa phòng ngươi, nàng ta muốn đến hại ngươi."
Có những việc không cần nhiều lời, nói vậy đối phương sẽ hiểu.
Lâm Ngọc Trúc quay đầu lại nhìn Trương Diễm Thu, chỉ thấy khuôn mặt Trương Diễm Thu trắng bệch, lắc đầu, bất lực nói: "Ta không có, hắn nói dối."
"Trương Diễm Thu vì ngươi mà biến thành cái dạng gì, ngươi biết rõ ràng, chuyện nàng ta hại ngươi chẳng lẽ là do ta bịa ra, Lâm trí thức ngươi cũng là người thông minh, tự mình suy ngẫm lại đi."
Nói xong lời này, thì không còn thanh âm của đối phương, hệ thống nói với nàng người đã chạy về sân trước.
Chỉ chốc lát sau, hệ thống lại nói với nàng, người lại chạy tới rồi.
Mà cùng lúc đó, Trần thẩm nghe thanh âm giống như là từ sân sau truyền đến, mới vừa chui vào ổ chăn lại chui ra, lay tỉnh Trần thúc đang ngủ khò khò bên cạnh, nói: "Sân sau của nhà chung cho thanh niên trí thức hình như đã xảy ra chuyện, ngươi cùng ta đi qua nhìn xem."
Đồng thời còn có một nhóm thôn dân cũng đang đi tới, có quan tâm, có xem náo nhiệt.
Chờ người trong sân dần nhiều lên, Lâm Ngọc Trúc mới dám mở cửa.
Vẻ mặt lo lắng hãi hùng rúc đến bên cạnh Trần thẩm Trần thúc, thở ra một hơi.
Lâm Ngọc Trúc lướt qua đám người nhìn Triệu Hương Lan, hiện tại còn không biết người này có tâm tư gì, nàng chính là đồ ngốc.
Kỳ thật nàng càng tò mò vai trò của Triệu Hương Lan chiếm tỉ trọng bao nhiêu trong sự việc lần này.
Triệu Hương Lan trái tim run rẩy, tâm tư của mình bị đối phương nhìn ra rồi sao?
Hương Lan nàng từ đầu đến cuối đều không có tâm tư hại đối phương, vẻ mặt trái lại rất bình tĩnh.
Vương Tiểu Mai tốt xấu gì cũng đã ở chung với Lâm Ngọc Trúc một khoảng thời gian, đối với Lâm Ngọc Trúc vẫn là có hiểu biết nhất định, đầu óc khó có được xoay chuyển, không dám tin xoay người, nhìn về phía Triệu Hương Lan, giống như là lần đầu tiên quen biết.
Trong nháy mắt tỉnh táo lại, trong nhà này ngốc nhất chỉ sợ chính là Tiểu Mai nàng.