Lúc này đừng nói Trương Diễm Thu không phản ứng kịp, ngay cả Lâm Ngọc Trúc cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Đồng dạng nghẹn họng nhìn trân trối còn có Lý Hướng Vãn, hai người liếc nhau, câm nín thật lâu.
Đây là người ngày thường bộ dáng hàm hậu thành thật, lại có thể đổi trắng thay đen như vậy...
Trương Diễm Thu đầu óc trống rỗng, chỉ một Hà Viễn Phương lên án cũng đã khiến Diễm Thu nàng hết đường chối cãi, giờ còn thêm Triệu Kiến Thiết từ không thành có, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, xong rồi...
Người đã có chút ngu dại lắc đầu nỉ non: "Ta không có, không có, bọn họ nói dối, rõ ràng đều là người muốn giở trò với ta."
Triệu Kiến Thiết khó chịu phi một tiếng: "Với bộ dáng đen đủi này của ngươi, ai bằng lòng giở trò với ngươi, thật đúng là dát vàng lên mặt."
Hà Viễn Phương trong bóng đêm híp mắt lại, giữa Trương Diễm Thu cùng Triệu Kiến Thiết có trò mèo cũng là trong lúc vô tình hắn liếc thấy, hiện giờ quăng nồi đi, chứ thật sự hắn chẳng so đo cái gì, nếu không phải thấy Trương Diễm Thu là người thủ đô, sao hắn lại muốn đôi giày rách này chứ.
Ngẫm lại bộ dáng Trương Diễm Thu lúc mới xuống nông thôn, cũng coi như là sạch sẽ gọn gàng, tốt hơn nhiều con gái ở thôn Thiện Thuỷ, hiện tại gầy như vậy cũng không lo, chăm một chút là sẽ trở lại như cũ, nuốt nuốt nước miếng, hôm nay nói cái gì cũng phải đem việc hôn nhân này chốt chắc.
Nghĩ tới mối quan hệ giữa Lâm Ngọc Trúc cùng Trương Diễm Thu, trong lòng hắn trấn định hơn nhiều.
Lâm Ngọc Trúc không có khả năng sẽ giúp nàng ta.
Trưởng thôn cau mày, nhìn đại đội trưởng ở một bên nóng lòng muốn thử, lập tức hỏi đến Triệu Hương Lan ở cùng một phòng: "Triệu trí thức, chuyện của hai người này ngươi biết được bao nhiêu?"
Triệu Hương Lan hận không thể cho hai người này cút khỏi nhà chung, đôi mắt u ám nói: "Ta biết cũng không nhiều, lúc nấu cơm, đều là Hà Viễn Phương lấy thêm lương thực, chỉ dựa vào chút lương thực ít ỏi của Trương Diễm Thu, sao đủ ăn... Hôm nay hai người còn cố ý bảo ta ra ngoài đi dạo, lúc ấy không nghĩ nhiều, giờ thì......"
Vương Tiểu Mai nhìn Hà Viễn Phương, lại nhìn Trương Diễm Thu, rồi quay sang Triệu Hương Lan, đột nhiên hoài nghi nhân sinh.
Trương Diễm Thu đột nhiên bùng nổ, giương nanh múa vuốt muốn xé xác Triệu Hương Lan, nhưng mà thua do ván đinh trên chân.
Lâm Ngọc Trúc... trên đời này, có vài người quả nhiên là xấu xa hết chỗ nói.
Trương Diễm Thu dường như nghĩ đến điều gì, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng quay người cầu xin Lâm Ngọc Trúc: "Ngọc Trúc, ngươi nói với bọn họ, nói với mọi người, mấy ván gỗ này rõ ràng là của ngươi."
Lâm Ngọc Trúc lạnh nhạt nhìn nàng ta, thừa nhận: "Tấm ván gỗ là của ta."
Các thôn dân...... Lâm trí thức vẫn không dễ chọc như cũ.
Ván gỗ này là chuyên môn dùng để bắt trộm đi.
Như vậy ngẫm lại, Hà Viễn Phương nói có chút không đúng rồi...
Tấm ván gỗ là của Lâm trí thức, vậy không phải là Trương trí thức diễn khổ nhục kế.
Hà Viễn Phương khiếp sợ nhìn Lâm Ngọc Trúc, nàng không phải nên giống như Triệu Kiến Thiết, Triệu Hương Lan, hung hăng dẫm Trương Diễm Thu một chân.
Lâm Ngọc Trúc lạnh lùng nhìn hắn, trọng điểm là cái gì, trong lòng nàng rất rõ ràng, mặc kệ nàng với Trương Diễm Thu có thù riêng hận cũ gì, hiện tại phải thanh trừ quả bom trước mắt này đã.
Với số mệnh xui xẻo của Trương Diễm Thu, đâu cần nàng phải cố ý trả đũa.
"Lâm thời bịa chuyện chắc chắn sẽ có trăm ngàn sơ hở, trưởng thôn, gọi công an đi, đây đã không còn là chuyện trong thôn có thể giải quyết." Lâm Ngọc Trúc nhàn nhạt nói với trưởng thôn.
Trưởng thôn......
Lý Hướng Vãn nhảy lò cò đứng ra, nói: "Ban đêm tới đẩy cửa phòng chúng ta là một người nam nhân, không phải là Trương Diễm Thu, chúng ta có chứng cứ." Tuy rằng chứng cứ rất mỏng yếu, nhưng trước hết thuyết phục trưởng thôn gọi công an đến mới là việc quan trọng.
Khối u ác tính Hà Viễn Phương này nói cái gì cũng không thể giữ lại.
Nói tới tìm công an, các thôn dân liền có chút rụt rè, chuyện đã rõ ràng như vậy, đâu cần tìm công an chứ.
"Ta muốn báo công an, các ngươi không thể đối xử với ta tuỳ tiện như vậy." Trương Diễm Thu mắt mở to sáng rực, đúng, tìm công an, các thôn dân không tin Diễm Thu nàng, nhưng công an thì chưa chắc.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm, còn tạm, không quá ngốc.
Thấy trưởng thôn dường như vẫn đang do dự, Lâm Ngọc Trúc nhàn nhạt nói: "Nói đến cùng vẫn là việc của thanh niên trí thức."
Trưởng thôn dần dần hiểu ra, sự việc lần này chính yếu vẫn là nhóm thanh niên trí thức, không liên quan nhiều đến các thôn dân.
Về phần Triệu Kiến Thiết, lúc này trưởng thôn bắt đầu nhận ra, đứa cháu không mấy thông minh của ông dường như luôn bị người khác dắt mũi.
Càng nghĩ càng không đúng, đầu óc trưởng thôn đột nhiên sáng suốt, bắt đầu ra lệnh cho vài tráng hán, đem Triệu Kiến Thiết còn có Trương Diễm Thu cùng Hà Viễn Phương nhốt vào các phòng khác nhau.
Sau đó lại cho mấy thôn dân đáng tin, trông coi trước cửa phòng, ai cũng không được đi vào.
Sau một loạt phân công sắp xếp như vậy, Lâm Ngọc Trúc phải lau mắt mà nhìn đối với trưởng thôn.
Trước ánh mắt kính nể của Lâm Ngọc Trúc, trưởng thôn ưỡn thẳng sống lưng, ông dù gì cũng là trưởng thôn, chút kiến thức cơ bản này còn có thể không hiểu?
Trưởng thôn là ai cũng có thể làm chắc.
Khiến Lâm Ngọc Trúc không ngờ tới chính là, thôn Thiện Thuỷ thế mà còn có máy điện thoại quay số.
Lâm Ngọc Trúc... cái này nàng thật sự không biết, nàng tới đây nửa năm căn bản chưa từng đi qua phòng Thôn Uỷ Hội.
Giống như Lâm Ngọc Trúc nói, lâm thời bịa chuyện chung quy sẽ có trăm ngàn sơ hở.
Trưởng thôn lén hỏi Triệu Kiến Thiết rốt cuộc có tham dự vào hay không, Triệu Kiến Thiết lập tức phủ nhận, chuyện đống cỏ khô cũng là đối phương đổ oan cho hắn.
Trưởng thôn sắc mặt trầm xuống, muốn kéo cháu trai ông xuống nước, cũng phải xem có cái bản lĩnh đấy hay không, ông không nói thêm cái gì, Triệu Kiến Thiết bình tĩnh lại, cẩn thận tự suy ngẫm.
Công an không giống với thôn dân, chuyện gì cũng phải nói tới chứng cứ.
Không có chính là không có.
Sau khi đồng chí công an tới, thẩm vấn từng người, đối với Hà Viễn Phương càng là hỏi đi hỏi lại nhiều lần.
Ví dụ như chuyện đống cỏ khô theo lời hắn là buổi sáng hay buổi chiều, địa điểm ở đâu, phát sinh cụ thể vào ngày nào.
Những việc đã xảy ra ngày hôm nay, cho dù là việc nhỏ không đáng kể, hỏi đi hỏi lại mấy lần.
Hà Viễn Phương hoảng loạn cũng đã lộ ra dấu vết.
Hơn nữa điều tra hiện trường ở sân trước của nhà chung, rõ ràng có dấu vết tranh chấp, Hà Viễn Phương đối với cái này càng không có cách nào biện giải.
Còn có trên mặt Trương Diễm Thu có dấu bàn tay cũng là sự thật.
Lúc này những lời nói lừa gạt thôn dân rõ ràng đã không còn tác dụng.
Vào ban ngày sau cái đêm Hà Viễn Phương đẩy cửa, Lâm Ngọc Trúc đã kiểm tra dấu vết ngoài phòng, có mấy dấu chân đều bị nàng in lại hết, Lý Hướng Vãn cùng Vương Tiểu Mai bày tỏ lúc ấy từ khe cửa sổ nhìn thấy bóng dáng của người nọ, tuy rằng không nhìn thấy rõ ràng, nhưng chắc chắn là nam nhân.
Dáng người giống với Hà Viễn Phương hơn, Triệu Kiến Thiết vừa gầy vừa nhỏ hơn, khác hoàn toàn với bóng người hôm đó, hiển nhiên không phải là Triệu Kiến Thiết.
Triệu Kiến Thiết cũng lâm trận phản bội, nói lúc ấy bị Hà Viễn Phương vu hãm không biết làm sao, hoảng loạn nên hồ ngôn loạn ngữ, hiện giờ ở trước mặt đồng chí công an, hắn muốn thẳng thắn để nhận khoan hồng, hắn căn bản chưa từng chui đống cỏ khô gì cả, hắn với đồng chí Trương Diễm Thu hoàn toàn trong sạch.
Lúc ấy bởi vì thôn dân không tin tưởng Trương Diễm Thu, bị ép đến không còn cách nào mới có thể nói như vậy.
Triệu Hương Lan cũng bị truy hỏi, Hà Viễn Phương cùng Trương Diễm Thu rốt cuộc là quan hệ gì.
Triệu Hương Lan ậm ừ ậm ừ không nói ra được nguyên do.
Đồng chí công an nghiêm túc hỏi nàng ta, căn cứ lời kể của các thôn dân, lúc nãy nàng ta có lời ám chỉ.
Triệu Hương Lan hoảng loạn nói lung tung, sau khi mọi người ra ngoài thế nhưng lại không nhớ chính mình đã nói những gì.
Khi từng phần chứng cứ bày ra trước mặt Hà Viễn Phương, đồng chí công an lại một lần nữa thẩm vấn, Hà Viễn Phương lập tức sụp đổ.
Có một câu nói thế này, thẳng thắn nhận khoan hồng, chống cự phải nghiêm phạt.
Hà Viễn Phương một năm một mười kể lại toàn bộ sự việc.
Về phần Trương Diễm Thu vì chạy thoát mà giao ra Lý Hướng Vãn, Trương Diễm Thu cũng lập tức thừa nhận, nhưng nàng ta nói, chỉ là tìm lấy cái cớ trong lúc hoảng loạn thôi, nàng ta thật sự không có tâm tư hại người.
Huống hồ đối tượng nàng ta cầu cứu là Lâm Ngọc Trúc thân thể khỏe mạnh.
Ừm, sau đó đồng chí công an hỏi Lâm Ngọc Trúc, tấm ván gỗ này......