Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 191: Chuyện nhà họ Thôi (1)



“Đời người chỉ sống mỗi một lần, việc nào cũng phải tiết kiệm thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa?” - Triệu Văn Thao lại cảm thấy vô cùng chướng mắt loại bóng mười lăm độ, nói - “Muốn cuộc sống ngay ngắn gọn gàng, không mở thì thôi chứ đã mở điện thì cả căn nhà phải sáng trưng, chị cả, bóng đèn mười lăm độ trong nhà chị không sáng chút nào hết.”

Chị cả Triệu tức giận nói: “Loại này còn không có dùng điện như đốt đâu, mày cứ ghét bỏ bóng đèn nhà chị đi, mày còn dùng không tiết kiệm, để chị nhìn xem bao nhiêu độ là đủ để mày trả tiền điện!”

“Con đừng có cố chấp như vậy, loại mười lăm độ cũng không tệ mà!” - Mẹ Triệu cũng nói.

“Con không cần đâu.” Triệu Văn Thao cự tuyệt, “Con muốn dùng loại hai mươi lăm độ như trong nhà chị năm ấy, như vậy mới sáng.”

“Sáng thì rất sáng, nhưng mỗi tháng cũng phải trả không ít tiền điện đấy.” Chị năm Triệu cười nói.

“Bóng đèn có mười lăm độ mà mỗi tháng tiền điện cũng không ít là bao.” Chị cả Triệu nói.

Triệu Văn Thao cười nói: “Dù sao em cũng sẽ không dùng loại mười lăm độ.”

Không quan tâm đến việc mẹ Triệu quản lý cùng chị cả ghét bỏ thằng em này, Triệu Văn Thao tỉ mỉ đo đạc chiều dài dây điện, ngày hôm sau hắn liền đi vào trong huyện thành mua dây điện, bóng đèn và công tơ điện, Thôi Đại vẫn như cũ đi theo.

“Anh sáu, anh định mua loại bóng đèn lớn bao nhiêu vậy?” Thôi Đại hỏi.

“Còn chưa nghĩ ra nữa, đến lúc đó hỏi thăm một chút vậy. Em thì sao?” Triệu Văn Thao hỏi.

“Em mua loại nhỏ nhất.” - Thôi Đại trầm ổn thành thực nói - “Em đi ra ngoài xây căn nhà khác để ở, căn nhà cũ để lại cho cha với em trai ở, cha em vốn không muốn nối điện, em trai em cũng chưa đủ sức để gánh vác trách nhiệm trụ cột gia đình, nếu mua loại bóng lớn, đến lúc đó sẽ tốn rất nhiều tiền, bọn họ khẳng định sẽ nói nhao nhao lên, thế nên đành mua loại nhỏ trước vậy.”

“Mua cái nhỏ cũng được, trước cứ có thứ để dùng đã, còn việc gì sau này hãy nói.” - Triệu Văn Thao gật đầu nói.

Đến huyện thành, tới cửa hàng mua bóng đèn với dây điện, Thôi Đại hỏi rất nhiều về độ của nhiều bóng đèn khác nhau. Nhân viên đứng ở quầy vẻ mặt xem thường: “Vị đồng chí này, cuối cùng là muốn xem loại bao nhiêu oát (W)!”

Thôi Đại thoáng cái mặt đỏ chót.

Triệu Văn Thao đã sớm nhìn quen, không lạ lẫm gì hào phóng nói: “Mấy loại bóng đèn kia có bao nhiêu oát?”

Nhân viên đứng ở quầy không để ý tới lời của hắn, chỉ ném cho Triệu Văn Thao một quyển sách nhỏ: “Loại nào bao nhiêu oát đều ghi ở trong này hết, tự mình đi mà xem đi.”

Triệu Văn Thao lấy quyển sách lại đây, cùng Thôi Đại chen chung một chỗ nghiên cứu, nhỏ thì có loại năm oát, lớn thì đến một trăm oát, nguồn lựa chọn còn rất phong phú.

“Tôi muốn loại năm oát.” Thôi Đại không chút nghĩ ngợi liền ra quyết định.

Không ngờ so với loại mười lăm oát còn có loại nhỏ hơn là năm oát, cậu ấy đương nhiên là muốn lựa chọn loại nhỏ hơn, giá tiền hợp lý tiện nghi mà.

Sau khi Triệu Văn Thao suy tính, cuối cùng chọn một cái một trăm oát, quyết định đặt cái này ở cửa nhà để chiếu sáng cho khoảng sân, còn lại bóng đèn dùng trong phòng thì lấy loại hai mươi lăm oát, trước lắp dùng thử đã, nếu không sáng sẽ đem đi đổi lại.

Nhân viên đứng ở quầy nghe số bóng đèn mà Triệu Văn Thao muốn mua thì giật nảy mình, chẳng lẽ hôm nay ở đây lại gặp được người giàu có?

Lúc này còn chưa có bao nhiêu người giàu sở hữu mấy loại bóng này, nhưng so với cảm thụ hiện tại của cô ta về người trước mặt cũng không khác biệt lắm với sự giàu có, thái độ của nhân viên cũng bất giác thay đổi, đặc biệt là khi Triệu Văn Thao móc ra một cọc tiền đập lên trên quầy, nhân viên liền tươi cười nở rộ, nhiệt tình dào dạt.

“Đồng chí, ngài chờ một lát, để tôi gói đồ lại cho ngài mang đi.” Nữ nhân viên đứng quầy nói.

Nghe kĩ một chút, vừa rồi thế nhưng một cái đại từ nhân xưng cũng không có, lúc này lại gọi hắn là ngài.

Hai người mua bóng đèn cùng dây điện xong thì đi ra.

Thôi Đại có điểm sa sút, nói: “Người thành phố thật sự là kẻ nịnh hót, đôi mắt chỉ có danh lợi.”

Triệu Văn Thao đã sớm thấy quen, không cảm thấy kinh ngạc: “Kẻ nịnh hót cầu danh lợi còn phân biệt ra loại thành phố với loại nông thôn sao, sống không tốt đẹp, không ngay thẳng thì ai cũng sẽ coi thường mình thôi, không ngoại trừ cả chính cha mẹ mình!”

Thôi Đại tràn đầy cảm xúc: “Quả thật là như vậy, từ khi em bắt đầu làm ăn bán thỏ, cha đối với em hòa khí đều khá hơn rất nhiều.” Dù là tiền không đưa cho cha, nhưng cha của cậu ấy cũng biết là cậu ấy có tiền, liền đối xử hòa thanh hòa khí.

Trở về nhà Triệu Văn Thao đưa cho Diệp Sở Sở xem bóng đèn cùng dây điện, Diệp Sở Sở ở nhà chị năm Triệu cũng đã từng thấy qua bóng đèn cùng dây điện, nhưng khi đó thật không nghĩ đến nhà mình nhanh như vậy đã có mấy thứ này.

“Thứ này đợi đến khi người từ nhà máy điện tới mới có thể xử lý phải không?” - Diệp Sở Sở nói: “Em nghe nói điện rất nguy hiểm.”

Triệu Văn Thao cười: “Em cứ yên tâm, vợ à, anh sẽ chờ bọn họ đến làm, tuyệt đối không làm chuyện nguy hiểm.”

Diệp Sở Sở cười, cô thật sự là sợ Triệu Văn Thao chờ đợi quá sốt ruột liền xông pha ra trận sắp đặt.

Quả thực cô không biết rằng nếu bây giờ còn chưa có nối điện, Triệu Văn Thao dù có muốn sắp đặt như thế nào thì cũng chưa có được điện để dùng.

Ngoại trừ Triệu Văn Thao, Thôi Đại cũng mới là người đầu tiên trong thôn mua bóng đèn cùng dây điện, buổi tối xuống chú của Thôi Đại cùng một số người trong thôn liền tới đây nhìn ngắm vật hiếm lạ.

“Đây chính là bóng đèn à? Thật đúng là giống hệt như một quả bóng!”

“Thứ này cũng không sáng.”

“Dây điện dài như vậy tốn hết bao nhiêu tiền thế?”

“Đồ vật quý hiếm như vậy, thằng nhóc Triệu Tiểu Lục kia lại mua nhiều bóng đèn như thế!”

“Đúng là cái thằng phá của mà!”

“Cái gì, một trăm oát á, má ơi, thế thì tốn tận bao nhiêu tiền!”

“Cái tên Triệu Tiểu Lục này, sống không biết lo nghĩ, không biết cái nhà đấy sinh hoạt kiểu gì nữa nhỉ? Nạn đói nhiều như vậy còn không biết tiết chế, tiền còn tiêu như xả lũ, cậu ta đây là chưa trải sự đời à?”

“Thằng nhóc Triệu Tiểu Lục kia thật sự có thể làm như vậy, không thì tính mặt khác, chút tiền điện kia cậu ta cũng coi như là lá rụng hết hay sao? Cái đấy cũng phải bỏ tiền ra chứ, còn lắp thêm nhiều bóng đèn như vậy, phung phí biết bao nhiêu tiền điện!”

Nói nói hồi lâu chủ đề liền bẻ lái đi sai lệch, mọi người lại bắt đầu nhọc lòng quan tâm lôi chuyện nhà Triệu Văn Thao lên xào.

Thôi Đại nghe hết nhưng im lặng không nói gì, những người này thật sự chỉ biết lo chuyện bao đồng, anh sáu của cậu vừa vặn đang sống rất ổn đấy có biết không!

Chú hai Thôi nhìn thấy Thôi Đại chỉ mua về một cái bóng đèn thì có chút bất mãn: “Đại, cháu trai à, sao cháu chỉ mua có một cái bóng đèn thế? Thế này làm sao mà đủ dùng được chứ.”

Cha của Thôi Đại lập tức nói: “Đúng thế, một cái thì làm sao mà đủ được, chú của con ở nhà bên kia thì phải làm thế nào?”

Thôi Đại trong lòng cười lạnh, chú của con chú của con, cha lúc nào cũng chỉ biết đến chú của con, như thế nào lại không suy nghĩ cho chúng con đây, không quan tâm đến con trai lại đi quan tâm hộ em trai, mấu chốt là thời gian qua cuộc sống của chú so với cha còn tốt hơn nhiều, chúng con sao lại có người cha như vậy chứ!

Đương nhiên là trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không thể nói ra như thế.

“Không có tiền.” Thôi Đại nói.

Chú hai Thôi lập tức nói: “Làm sao lại không có tiền được, con không phải là còn đi bán thỏ hay sao?”

Cha của Thôi Đại cũng theo đó nói đệm: “Đúng vậy, tiền bán thỏ của con đâu rồi?”

“Chú hai, sao chú không tự mình đi mua bóng đèn đi?” Bên cạnh Thôi Nhị nhịn không được nói.

“Đứa nhỏ này con nói linh tinh cái gì vậy, chúng ta đều là người một nhà, con đi mua hay chú đi mua thì có gì khác nhau đâu?” Chú hai Thôi da mặt rất dày.

Đám người vừa rồi mới còn nhao nhao nói Triệu Văn Thao phá của ăn hại lập tức ngậm miệng, đón chờ xem kịch hay.

Thôi Nhị nói: “Hai nhà chúng ta đã sớm tách ra ở riêng, không phải là người một nhà nữa!”

Cha Thôi lập tức mắng: “Thằng ranh con, ăn nói kiểu gì thế, sống tách ra rồi thì không phải là người một nhà nữa hả?”

Thôi Nhị còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Thôi Đại cản lại: “Tiền bán thỏ con đã mang đi cọc tiền nhà ở riêng hết rồi, còn chưa có trả đủ đâu, số tiền ấy con trước vẫn đang thiếu nợ, chờ đến năm sau kiếm tiền bán thỏ để trả lại nốt.”

Chú hai Thôi ngây ngẩn cả người, cái trò đùa gì đây, tiền bán thỏ đều dùng để trả tiền nhà riêng còn chưa đủ, vậy ý là về sau tiền bán thỏ đều sẽ không có phần của ông ta nữa?

Tiền bán thỏ một năm này ông ta không vớt được chút phần nào, bởi vì Thôi Đại đã gửi hết vào ngân hàng, cha của Thôi Đại lại không biết chữ, không hiểu những giấy tờ này viết cái gì, nhưng ông ta nghĩ, chỉ cần tiền bán thỏ không tiêu tốn ra ngoài, sớm muộn gì cũng có thể hống về tay, nào có nghĩ tới Thôi Đại lại tiêu xài nhanh như vậy!

Chú hai Thôi vốn dĩ cho rằng chuyện như vậy là điều đương nhiên bởi vì ông ta lười, chẳng những ông ta lười, cả nhà bọn họ đều lười, sinh hoạt lười nhác, nhưng hiện tại thì làm sao bây giờ, sống với tồn tại kiểu gì nữa.

Bấy lâu nay bọn họ đều chiếm tiện nghi của anh cả, sống sờ sờ kêu anh cả cùng cháu trai làm việc quần quật, bọn họ còn có thể thoải mái dùng đồ vật trong cả hai nhà, đây là chuyện thật tốt a, về phần mặt mũi, là cái thá gì có đủ để nhét miệng hay không?

“Sao lại phải đi mua thêm nhà ở để làm gì?” - Chú hai Thôi không khỏi nói - “Này không phải là có nhà để ở rồi hay sao?”

“Chúng cháu tương lai sẽ lập gia đình, không thể cùng ở trong một ngôi nhà được nữa, cái gian nhà trong sân này cháu sẽ để lại cho em trai cháu, còn cháu sẽ dọn ra ngoài xây nhà ở.” - Thôi Đại nói - “Cha, chú hai, còn có các chú các cô các bác, mọi người nói xem, cháu làm như vậy có đúng hay không?”

Phần lớn mọi người đương nhiên là nói đúng, cái này mặc dù là việc riêng của nhà họ Thôi, nhưng tính tình của mọi người cơ bản vẫn rất thuần phác, đều đứng về phía của Thôi Đại.

“Đúng vậy a, đứa nhỏ này nói rất đúng, sang năm là đã hai mươi tuổi rồi, cũng nên nói đến chuyện lập gia đình.” - Vương lão tam cười ha hả nói.

“Cũng không phải là chuyện thế nào, cưới vợ về mà không có được một cái nhà tử tế thì còn nói chuyện gì nữa, trước cứ mua được một căn nhà rồi tính, chờ đến năm sau đem nhà ở sửa sang cẩn thận, đón dâu tới ở là vừa.” - Chồng của Lý phân cũng nói.

“Có đứa nhỏ này làm anh lớn thật không tệ, còn biết lo nghĩ cho em trai nữa chứ, liền đem nhà cũ để lại cho em trai sử dụng đấy.” - Chồng của chị dâu Trang cũng đồng ý.