Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 192: Chuyện nhà họ Thôi (2)



“Cha Thôi à, đứa con trài này của ông tốt thật đấy!”

“Đúng vậy, con cái lớn rồi, hiểu chuyện rồi.”

“…”

“Là Triệu Tiểu Lục nói như vậy với con đúng không?” Cha Thôi hỏi con trai.

“Chắc chắn là Triệu Tiểu Lục, cái thằng đó chẳng bao giờ làm được chuyện gì tốt cả!” Chú hai Thôi trực tiếp đưa ra kết luận: “Cháu trai à, ngàn vạn lần không được nghe nó đâu, nó là người ngoài, chúng ta mới là người một nhà, con biết chưa?”

Thôi Đại cũng có chút phẫn nộ, miệng lúc nào cũng nói là người một nhà, nhưng mà ngoài việc chiếm tiện nghi của anh ra thì chẳng làm được cái gì khác cả!

“Chú hai à, chuyện này là tự con đưa ra quyết định, chẳng lẽ con không nên thành gia lập thất sao? Không nên cưới vợ sao?” Thôi Đại hỏi: “Nếu mà chú nói chúng con đáng sống cả một đời làm lưu manh, vậy bây giờ con đi lên đội bảo là con không cần đất dựng nhà nữa, lấy tiền về đưa cho chú hai hết, toàn bộ đồ đạc trong nhà con đưa cho chú hai hết, vậy thì chú mừng chứ gì?”

Mặt chú hai Thôi lúc đỏ lúc trắng nói: “Cháu trai à cháu nói cái gì thế này, chẳng lẽ chú có ý đó sao, chú…”

“Không phải là ý đó thì đừng nói nữa, đất dựng nhà là con tự mua, mùa xuân sang năm là bắt đầu xây, chú hai, nếu mà chú có tiền thì cho cháu vay một ít đi, cháu không đủ tiền!” Thôi Đại nói.

Chú hai Thôi vội vàng nói: “Chú làm gì có tiền chứ! Đến lương thực còn không có mà bán này, lấy đâu ra tiền chứ!” Nói mấy câu không có không có liền đứng dậy rời đi.

Mọi người đều gây người, đây là Thôi Đại sao?

Trước kia là người cho dù có ép thì cũng không ép ra được cái rắm cơ, sao hôm nay tự dưng ăn nói đâu ra đó thế này?

Quả thực chính là bản sao của sáu Lục mà!

Cha Thôi thấy em trai mình tức đến mức bỏ đi liền thấy không vui, bắt đầu nói ầm ĩ lên: “Trong mắt anh có còn người cha này hay không hả? Anh xem anh nói cái gì với chú hai của anh kìa, anh muốn có vợ đến như thế hả? Xem chút tiền đồ kém cỏi này của anh đi!”

Thôi Đại cười lạnh nói: “Cha mà thấy chú hai của con tốt thì cha cứ sang đấy ở với chú hai đi, con không có cản cha!” Nói xong liền bỏ đi xem thỏ.

Cha Thôi tháo giày ra muốn đánh con trai, mọi người liền vội vàng ngăn lại, khuyên ngăn.

Đợi đến khi cha Thôi bình tĩnh lại, vội vàng rời đi, không muốn tham dự vào chuyện của cái nhà này, cha Thôi này chính là người có bệnh mà!

Cha Thôi cũng bình tĩnh, nhịn lại ở trước mặt mọi người, mọi người đều đi hết rồi thì liền ỉu xìu.

Kể thì khi con trai mình đi theo Triệu Tiểu Lục nuôi thỏ thì ông đã cảm thấy cái nhà này không giống nhà của ông nữa, ông quăng ra mấy câu mắng chửi liền nhấc chân đi đến nhà chú hai Thôi.

Thôi Nhị hỏi anh trai mình: “Anh à, anh thật sự mua đất dựng nhà rồi sao?”

“Mua rồi.” Thôi Đại vừa cho thỏ ăn vừa nói: “Em đừng hy vọng vào cha nữa, cha với chú hai cùng một lòng, ông ấy không thèm quản chúng mình đâu, nếu không thì mẹ cũng sẽ không chết.”

Thôi Nhị trầm mặc một lúc nói: “Anh, mùa xuân sang năm anh sẽ dựng nhà thật sao?”

“Dựng!” Thôi Đại dừng lại một lúc, sau đó nói.

Vốn dĩ anh không nghĩ đến việc mùa xuân sang năm sẽ dựng nhà luôn, là do ban nãy lời nói của chú hai Thôi làm anh hạ quyết tâm, so với việc cứ bị chú hai tơ tưởng đến thì không bằng đi dựng nhà mà mắc nợ luôn, cũng có thể hoàn toàn cắt đứt cái suy nghĩ muốn chiếm tiện nghi của chú hai anh!

Nghĩ lại ban nãy nhắc đến chuyện vay tiền, chú hai liền lo lắng rồi.

Đúng rồi, sau này cứ dùng chiêu này để đối phó với chú hai của anh.

“Chúng ta vẫn nên đi học hỏi anh sáu nhiều hơn, nhìn xem cuộc sống của anh ấy bây giờ tốt biết bao nhiêu!” Thôi Đại nghĩ đến những sự thay đổi này của mình đều là do sự ảnh hưởng của Triệu Văn Thao liền nói với em trai.

Thôi Nhị nói: “Không phải đều nói anh ấy sống những ngày tháng nợ nần sao? Đến lúc đó chủ nợ đến đòi tiền thì không phải toi đời rồi sao?”

Thôi Đại khịt mũi coi thường nói: “Bọn họ nói cũng được một năm rồi, nhưng mà em đã thấy chủ nợ của anh sáu đến đòi tận cửa bao giờ chưa? Em lại nhìn những người nói mấy lời này xem, cuộc sống của họ có ngày nào tốt đẹp không? Cũng chỉ là mấy lời ghen tỵ mà thôi!”

“Cũng đúng ha.” Thôi Nhị ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng đúng: “Anh à, đất anh tính dựng nhà ở đâu á?”

Thôi Đại cười, có chút đắc ý nói: “Ở bên Đông Lương, sau này anh muốn làm bạn với anh sáu cơ!”

Triệu Văn Thao lúc này đang nằm trên giường chọc chọc Tiểu Bạch DƯơng, cũng nói chuyện của Thôi Đại với vợ.

“Thằng nhóc này đúng là lợi hại, nói mua đất xây nhà thì mua đất liền luôn!” Triệu Văn Thao có chút xúc động nói, anh còn tưởng rằng Thôi Đại sẽ còn lề mề một thời gian cơ.

“Cậu ấy có nhiều tiền như vậy sao?” Diệp Sở Sở vừa sửa lại tã cho con vừa hỏi.

“Thì nợ thôi.” Triệu Văn Thao nói: “Nó phải làm như thế, nếu không thì kiếm có được chút tiền này toàn đem lợi về cho chú hai của nó. Ai da, anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thể loại chú hai ruột thịt như thế đấy, cả ngày chỉ biết suy nghĩ kiếm chút tiện nghi từ con của anh trai mình, em nói xem dạng người gì không biết?”

“Có phải anh bảo Thôi Đại làm như thế hay không?” Diệp Sở Sở cười nói.

Triệu Văn Thao cười hì hì: “Thì tại anh nhìn không thuận mắt, cả một nhà lười biếng, nghèo đến mức ăn không no được cái bụng, lại còn có một người chú hai có lòng tham không đáy, thì kéo được miếng nào hay miếng đấy thôi. Chủ yếu là nó nghe lời, nếu mà nó không nghe lời thì anh cũng chán chả thèm quan tâm cơ.”

“Thật ra anh cũng là muốn người ta sang đây chăm thỏ giúp anh chứ gì.” Diệp Sở Sở với biểu tình ‘em còn không biết anh tính toán cái gì’ nói.

“Vợ anh sao mà thông minh thế cơ chứ.” Triệu Văn Thao cười nói.

Anh đương nhiên không phải là loại người tốt kia, từ trước đến nay anh chỉ lo lắng cho chính bản thân mình, mặc kệ người khác bàn tán cái gì, lo lắng cho Thôi Đại là vì Thôi Đại là người không tệ, nhờ hắn chăm thỏ giùm mình sẽ không giở trò xấu.

“Anh sẽ không để nó chăm không công đâu, anh sẽ cho nó tiền lương, đợi qua hai năm thì thu xếp cho nó một nàng vợ, lập gia đình. Nhà á, phải có một người phụ nữ quản lý cơ, nếu không thì bị người ngoài gom đi hết mất.” Triệu Văn Thao nói: “Người vợ này của nó chắc chắn sẽ rất lợi hại, càng lợi hại càng tốt!”

Diệp Sở Sở mắc cười nói: “Anh sắp làm cha người ta được rồi đó!”

“Cắt, anh còn mạnh hơn cả cha nó cơ, anh dám nói, cha nó còn chưa dám nghĩ đến cơ!” Khuôn mặt Triệu Văn Thao tràn đầy đắc ý nói.

Sau buổi tiệc đầy tháng của Tiểu Bạch Dương, Triệu Văn Thao cũng bắt đầu đi bẻ bắp.

Đi bẻ bắp mệt hơn cắt hoa hướng dương, cắt hoa hướng dương dùng dao, còn bẻ bắp thì phải dùng tay cơ, mấy mẫu đất lận, làm xong thì tay cungx đau rã rời ra.

Triệu Văn Thao đi bẻ bắp một ngày cảm thấy thế này thì không được, chậm trễ việc kiếm tiền của anh, dù sao bắp cũng không thể bán lấy tiền ngay được, nhưng mấy loại rau vụ thu ở bên Thái Bình Trang kia thì có thể.

Hơn nữa bây giờ chính là lúc rau vụ thu được đẩy ra hàng chợ, nên anh lấy liềm cắt trực tiếp vào thân cây bắp rồi kéo thẳng cả cây bắp về nhà.

Sau đó lại tranh thủ thời gian sáng sớm tối muộn bẻ bắp từ trên thân cây ra, dù sao cái thân cây khô của cây bắp thì sớm muộn gì cũng phải cắt về nhà.

“Triệu Tiểu Lục, cậu làm như thế này thì đi lại cũng phải tốn thêm hai lượt, không bằng cứ trực tiếp bẻ bắp ở ngoài ruộng đi.” Bà Dương nhìn thấy liền nói.

“Nhưng không có thời gian làm, cháu còn phải đi buôn bán nữa!” Triệu Văn Thao nói.

“Bây giờ trong mắt cậu chỉ có buôn bán thôi, bắp không phải là tiền hay sao hả?” Bà Dương nói.

“Bắp là tiền, nhưng mà đến mùa xuân sang năm mới có thể bán lấy tiền được.” Triệu Văn Thao nói.

Bắp vụ mùa thu ở bên này sau khi thu hoạch về có rất ít người thu mua, chính là cho dù mua thì giá tiền cũng bị ép xuống rất thấp, bởi vì bắp còn đang ẩm, dễ bị mốc, nhưng mà hạt bắp còn ở trên cành thì không sao rồi.

Hơn nữa, bắp còn ẩm thì cũng nặng ký hơn, người đi thu mua bắp cảm thấy không có lời.

Đợi trôi qua một mùa đông, bắp khô rồi, thành từng hạt từng hạt, không nói đến việc không mốc nữa thì lượng nước trong bắp cũng bị giảm đi, vì vậy vể cơ bản thì thu mua bắp đều ở khoảng mùa xuân mới thu mua, đương nhiên lúc đó giá tiền cũng được cao hơn.

Triệu Văn Thao đi cắt bắp hết cả một ngày quay về liền lấy xe đi buôn bán rau mùa thu, Diệp Sở Sở dỗ Tiểu Bạch Dương ngủ xong liền gọi Tài Tài đến ngó giùm còn mình thì đi tách bắp ra.

Cái này phải tách ra cho kịp lúc, nếu là để thời gian dài thì cô sợ nó bị mốc lên.

Diệp Sở Sở lấy một con dao, đeo bao tay, sau đó dùng dao cắt bắp từ trên thân cây ra, thế này thì đỡ tốn sức hơn.

Lúc bắt đầu còn có chút không quen tay, đợi chặt được mười mấy cái bắp thì liền bắt đầu thuần thục hơn.

Soạt soạt hai cái, rút ra, lấy dao chặt một cái, cái bắp rơi ra thì quăng ra phía sau, sau đó lấy chân đá thân cây bắp sang một bên, sau đó lại lấy cái tiếp theo, chẳng mấy chốc mà số bắp ở sau lưng đã chất thành một đóng rồi.