Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 221: Vợ học thói xấu rồi



“Bận mà, hoa màu trong ruộng đang chờ thu hoạch, con cái còn nhỏ, tôi có muốn cũng không phân thân ra được!” Mẹ chị tư kể khổ.

Cha Triệu lười nghe, tháo hết bó củi ra rồi trở về nhà.

Mẹ Triệu cũng thầy không có ý nghĩa, khách sáo vài câu rồi định đi ôm củi nhóm lửa.

Chị tư nhét Ngũ Nha cho me rồi cũng đi ôm củi, chuẩn bị làm cơm.

“Tam Nha Tứ Nha đâu?” Mẹ chị tư hỏi, đã đến được nửa ngày rồi vẫn không trông thấy hai bé gái đâu.

“Đi học rồi ạ.” Chị tư nói: “Năm nay lên mầm non, sang vừa lúc lên năm nhất tiểu học.”

Mặc dù Tứ Nha nhỏ hơn nhưng chị tư cảm thấy cho đi cùng Tam Nha thì sẽ bớt được tiền của năm tiếp theo.

“Ôi trời! Con có nhiều tiền không biết tiêu chỗ nào đấy à? Một đứa con gái thì đọc sách làm gì?” Mẹ chị tư kêu la.

Mẹ Triệu nghe xong thì thực sự vô cùng tức giận, trở về nói với cha Triệu: “Đây là loại người gì thế này? Có người mẹ như vậy thì thà rằng không có còn hơn!”

Cha Triệu nói: “Bà cứ mặc kệ cho bà ta muốn nói gì thì nói, Tam Nha Tứ Nha là con cháu nhà họ Triệu chúng ta, có đi học hay không thì bà ta nói không được tính!”

Hiếm khi cha Triệu không muốn gặp một người như thế.

“Vợ thằng tư điên cuồng muốn có con trai đều là do cái mụ già đáng chết này cả!” Mẹ Triệu nói.

Đang nói thì mẹ chị tư ôm Ngũ Nha vào nhà.

Sao còn đuổi tới chứ? Mẹ Triệu nói thầm trong lòng. Không biết tôi không muốn gặp bà sao?

“Lần này bà tới ở vài ngày chứ? Việc trong nhà cũng bận rộn xong hết rồi còn gì.” Mẹ Triệu nói.

Mẹ chị tư ngồi ở một cái băng ghế nhỏ rồi nói: “Lần này tôi tới là vì chuyện của đứa cháu gái tôi.”

Bà ta nói mục đích đến của mình là hỏi thăm về nhà họ Khúc.

Mẹ Triệu nghe xong thì hiểu ngay, thì ra là làm mai, chỉ là không ngờ lại coi trọng nhà họ Khúc.

...

Mà lúc này, bên Diệp Sở Sở cũng đang nói đề tài như vậy với Hạ Tùng Chi, đối tượng cũng là nhà họ Khúc.

“... Trong thôn chúng ta, lúc chị chưa ra khỏi cửa thì có quan hệ không tệ với chị của cô ấy. Mấy ngày nay hát tuồng, chị cô ấy đưa cô ấy theo, chọn trúng cậu hai nhà họ Khúc rồi, bảo chị làm mai cho. Từ trước đến giờ chị chưa từng làm việc này, chị cũng không biết nói ra làm sao.” Hạ Tùng Chi vừa dỗ con vừa nói.

Ra khỏi cửa chính là lấy chồng.

Diệp Sở Sở ôm Tiểu Bạch Dương nói: “Thế sao chị cô ấy không tìm một mối ở bên nhà chồng cho em gái chứ? Như vậy thì chị em cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Chị cô ấy lấy chồng ở ngay trong thôn, nhưng cô ấy không muốn ở lại thôn mình, chọn trúng thôn chúng ta rồi.” Hạ Tùng Chi nói: “Đặc biệt là sau khi thỏ của Kháo Sơn Đồn chúng ta nổi tiếng, nói người trong thôn chúng ta đều phát tài rồi, lúc này mới muốn tìm ở thôn chúng ta! Đúng rồi, ai cũng nói lần này Văn Thao nhà em bán thỏ được rất nhiều tiền, là thật sao?”

Diệp Sở Sở dở khóc dở cười, cô đã nghe lời giống như vậy không ít lần trong mấy ngày nay. Có người nói mơ hồ rằng lần này chồng cô buôn bán lời mấy chục nghìn đấy!

Bạn nghe thử đi, còn mấy chục nghìn cơ đấy, vậy thì phải thổi phồng cỡ nào chứ.

Nghe xong Diệp Sở Sở đều khinh bỉ. Hạ Tùng Chi nở nụ cười: “Thỏ nhà em nhiều, mọi người nghĩ như vậy cũng bình thường thôi, huống chi bác ba nhà em cũng nói như vậy.”

Ông bác ba này chính là anh ba Triệu, đây là ở nông thôn nên đầu gọi đàn ông là anh.

“Vậy cũng phải dựa vào mẫu chứ? Thỏ thôn chúng ta nổi tiếng thật, còn có người ra giá cao, nhưng Văn Thao vẫn dựa theo giá cả ban đầu để bán. Văn Thao nói anh ấy là người kiếm tiền có lương tâm, mọi người mua thỏ cũng là để có thêm thu nhập, nếu như anh ấy nhân cơ hội đòi nhiều tiền hơn thì thành thế nào nữa, cho nên không kiếm được bao nhiêu đâu.” Diệp Sở Sở giải thích: “Thật ra em lại nghe nói, lần này ông bác ba kiếm được không ít!”

Hạ Tùng Chi cười nói: “Hình như anh ta toàn đi bán ở các thôn quanh huyện. Nói về ông bác ba của em cũng là một kẻ biết buôn bán.”

Diệp Sở Sở gật đầu: “Còn không phải sao? Buôn bán đậu phụ cực kỳ tốt, cung không đủ cầu đấy ạ. Nghe nói mấy ngày hôm trước còn có người cố ý từ huyện chạy tới mua đậu phụ cơ. Nhưng đậu phụ ông bác ba làm quả thực rất ngon.”

“Đương nhiên rồi, nếu như không ngon thì sẽ không bán đắt hàng như vậy. Cuối năm nay chắc em có thể trả hết nợ vay làm nhà đấy nhỉ?” Hạ Tùng Chi không có ý gì khác, chỉ thuần túy là quan tâm.

“Nghe Văn Thao nói thì khoảng chừng có thể trả hết nợ.” Diệp Sở Sở cũng không còn lừa gạt cô ấy.

Hạ Tùng Chi biết chắc chắn là kiếm được tiền, nhưng thật sự không ngờ lại kiếm được nhiều như vậy, lại cảm khái nói: “Nếu có thể xây được căn nhà thì bọn chị cũng dễ chuyển ra ngoài sớm hơn.”

Diệp Sở Sở nhìn cô ấy một cái: “Sao thế, lại giận dỗi rồi?”

“Không, chị chỉ muốn tự tại sớm hơn thôi.” Hạ Tùng Chi nói: “Em không biết đấy thôi, lần này hát tuồng chiếu phim, bà cô bảy bà dì tám thay phiên nhau tới, còn mang theo cả con cái nữa, buổi tối thì ở lại đây, chen chúc chật ních mấy cái giường, buổi tối chị đi tiểu đêm cũng không tiện.”

“Được, nếu chị cần tiền gấp thì cứ nói một tiếng.” Diệp Sở Sở nói rất sảng khoái.

Bất kể là Hạ Tùng Chi hay là Triệu Văn Chí đều là người có thể vay tiền.

Hạ Tùng Chi rất phấn khởi, lại nói đến chuyện nhà họ Khúc: “Em nói xem chị có thể làm thế nào đây?”

Nông dân nói chuyện đều như vậy, tán dóc một vòng rồi lại quay lại, có lúc tán chuyện quá xa thì không quay lại nữa. Không quay lại cũng không sao, suy cho cùng thì cũng chỉ là nói chuyện phiếm, trò chuyện tới đâu thì tính tới đó.

“Nếu như chị không tiện mở miệng thì hỏi mẹ chồng chị đi, bảo mẹ chồng chị đứng ra.” Diệp Sở Sở nói.

“Hay là em hỏi thử mẹ chồng em đi, chị nhớ mẹ chồng em và lão Khúc bà là chị em kết nghĩa đấy.” Hạ Tùng Chi nói.

Lão Khúc bà chính là mẹ của cậu hai nhà họ Khúc, tất cả mọi người đều gọi bà ấy là lão Khúc bà. Bởi vì bà ấy và mẹ Triệu cùng nhau gả đến thôn, hai người bèn kết nghĩa chị em, sau này lại có một người nữa gia nhập vào, trở thành ba chị em kết nghĩa duy nhất trong thôn.

Diệp Sở Sở thấy Hạ Tùng Chi hơi khó xử, đoán rằng có lẽ Hạ Tùng Chi giận dỗi mẹ chồng nên gật đầu đồng ý.

Buổi tối Triệu Văn Thao trở về, Diệp Sở Sở vừa nhắc đến việc này, Triệu Văn Thao đã vui vẻ: “Thì ra hát tuồng chiếu phim còn có hiệu quả như thế, vậy sau này người trong thôn chúng ta không cần sầu não vì tìm vợ nữa, thiếu vợ thì cứ hát tuồng vài ngày chiếu phim điện ảnh vài ngày là được giải quyết rồi.”

Diệp Sở Sở cũng cười: “Khoan hãy nói, cách này rất hữu dụng đấy!”

Triệu Văn Thao ngẫm nghĩ: “Anh cảm thấy cậu hai nhà họ Khúc không được đâu.”

“Hả?” Diệp Sở Sở không ngờ Triệu Văn Thao sẽ nói như vậy.

“Quá hẹp hòi!” Triệu Văn Thao nói: “Ban đầu anh với cậu ta cùng nhau đi kiếm củi mấy lần, còn có mấy lần cùng nhau thả dễ của đội sản xuất, ăn cái gì cũng keo kiệt. Tựa như ai ấy nhỉ? Đúng rồi, giống như anh ba anh, tiếc ăn tiếc mặc! Nhưng tốt xấu gì thì anh ba anh còn có thể làm đậu phụ, cậu ta thì có thể làm gì chứ? Chỉ có mỗi sức lực, trồng trọt thì có thể trồng ra bao nhiêu tiền? Lại còn tiếc ăn tiếc uống, em nói gả cho cậu ta thì không phải là chịu tội à?”

Diệp Sở Sở lại không cho là như vậy: “Không thể so với anh được. Trong thôn đại cuộc sống của đa số mọi người đều tiết kiệm miệng mồm như vậy, không thể trách cậu ấy được.”

Triệu Văn Thao ôm Tiểu Bạch Dương rồi nâng lên và cười nói: “Đời người, không ăn không uống gom tiền để làm gì chứ? Có phải không, con trai? Có câu nói rất hay, dân lấy ăn làm trời, chuyện lớn nhất đời người chính là ăn!”

Diệp Sở Sở nhếch miệng, liếc xéo hắn một cái: “Anh đã nói anh là một kẻ tham ăn rồi còn gì?”

“Kẻ tham ăn thì sao nào, kẻ tham ăn hạnh phúc nhất đấy! Vợ ơi, tối nay chúng ta ăn gì thế?” Triệu Văn Thao cười ha ha, nói.

Diệp Sở Sở cười nhìn hắn: “Ăn anh!”

“Vợ ơi, em học thói xấu rồi.” Triệu Văn Thao sửng sốt một lát rồi bỗng cười nói.

Diệp Sở Sở cười liếc xéo hắn một cái rồi đi làm cơm.