Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 222: Làm mai



Chuyện như làm mai mối này, các cô vợ trẻ thường da mặt mỏng nên ngại đứng ra, chỉ có phụ nữ trung niên mới chịu ra tay, nguyên nhân chủ yếu là thành công thì còn được, nếu lỡ không thành công thì xấu hổ cỡ nào chứ.

Bất kể là Hạ Tùng Chi hay là Diệp Sở Sở đều có nỗi lo lắng như vậy, nhưng Triệu Văn Thao lại thấy hoàn toàn không cần thiết.

“Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì không đồng ý, có phải là em đi xem đối tượng đâu, em lo lắng việc này làm gì? Câu nói kia thế nào ấy nhỉ? Chỉ cần em không xấu hổ thì người khác phải thẹn thùng!” Triệu Văn Thao không thèm để ý nói.

“Em phát hiện, từ sau khi anh quen biết người trong đoàn kịch thì da mặt càng ngày càng dày.” Diệp Sở Sở cảm thấy hắn đang phiêu thì không nhịn được mà gõ một cái.

Triệu Văn Thao cười ha ha: “Vợ à, anh coi như em đang khen anh đấy!”

Khen hắn cái gì chứ? Cô không hề!

Ngày hôm sau Diệp Sở Sở ôm con tìm đến mẹ Triệu.

Mẹ Triệu nghe xong thì cười nói: “Cái cậu hai nhà họ Khúc này được người ta yêu thích đến thế cơ à? Lại một người nhìn trúng rồi! Nào, cháu trai, để bà nội xem nào!”

Diệp Sở Sở chú ý tới chữ lại mà mẹ chồng nói, đưa Tiểu Bạch Dương cho mẹ chồng rồi nói: “Mẹ ơi, sao lại bảo là lại? Có phải không được không ạ?”

Mẹ Triệu nói: “Không đâu, chỉ là hôm qua mẹ chị tư con tới đây, cháu gái bà ta coi trọng cậu hai nhà họ Khúc. Chẳng phải là do nghe nói thôn chúng ta bán thỏ phát tài đó sao?”

Diệp Sở Sở nở nụ cười: “Thật đúng là! Người mà Hạ Tùng Chi giới thiệu cũng vì nghe nói chuyện này đấy ạ.”

Mẹ Triệu suy nghĩ một lát rồi bảo: “Như vậy đi, chị tư con và mẹ nó đã đi hỏi rồi, chuyện gì cũng có người tới trước người tới sau, chờ bên bọn họ có kết quả rồi nói sau. Nếu như vừa ý rồi thì con đừng nói nữa, còn không vừa ý thì mẹ lại đi nói qua với dì con.”

Lão Khúc bà và mẹ Triệu là chị em kết nghĩa, nhỏ hơn mẹ Triệu cho nên Diệp Sở Sở gọi là dì nên mẹ Diệp mới nói là “dì con”.

Diệp Sở Sở cảm thấy mẹ chồng sắp xếp như vậy là tốt nhất: “Lát nữa con sẽ nói với Hạ Tùng Chi một tiếng ạ.”

Mẹ Triệu đùa với Tiểu Bạch Dương: “Đứa bé này càng ngày càng có triển vọng, dáng vẻ y hệt với cha nó khi còn bé.”

Diệp Sở Sở cười trông con trai. Thực ra ngoại hình của Tiểu Bạch Dương vẫn giống cô nhiều hơn, chỉ là mẹ chồng thích cháu trai giống con trai, chút chuyện nhỏ này cứ mặc cho bà cụ là được rồi.

“Mẹ con ở thủ đô vẫn khỏe chứ?” Mẹ Triệu hỏi tới bà thông gia.

“Khỏe lắm ạ, chị ba của con thuê một người bảo mẫu, mẹ con ở đó cũng không phiền hà gì.” Diệp Sở Sở nói.

“Vậy còn được, hai người trông một đứa bé thì sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Đến tết mẹ con có trở về không?”

“Vẫn chưa biết ạ.”

“Tính toán thời gian thì chắc chị ba con hết ở cữ rồi nhỉ?”

“Ngày hôm trước là hết ạ.”

Diệp Sở Sở nói chuyện phiếm với mẹ chồng một lúc rồi bấy giờ mới ôm con trở về, trong nhà có thỏ, cũng không tiện rời đi quá lâu.

Đợi Diệp Sở Sở đi rồi mẹ Triệu cảm khái nghĩ, cùng mang thai mà chênh lệch giữa hai cô con dâu lớn quá. Năm đó lúc chị tư sinh đứa thứ nhất cũng không được sạch sẽ như vậy, lại nhìn vợ của con trai út, trước và sau khi sinh con không hề khác nhau, con cái cũng lo liệu rất gọn gàng!

Đúng là không có cách nào so sánh con người với con người mà. Mẹ Triệu lắc đầu.

Chị tư không biết mẹ chồng đang so sánh mình với Diệp Sở Sở, lúc này chị ta và mẹ mình đang đến nhà họ Khúc làm mai.

“... Cô gái mười bảy, cao lớn, sức khỏe tốt, làm việc thì chẳng cần bàn, trong nhà còn có một anh trai, hai đứa bé chỉ kém nhau một tuổi. Bà yên tâm, cô cháu gái đó của tôi ở nhà đàng hoàng đứng đắn nên con cái cũng không tệ được đâu!” Mẹ chị tư giới thiệu nhà gái: “Nếu như bằng lòng thì để hai đứa bé gặp nhau một lần. Bà thấy thế nào?”

Chị tư cười nói: “Dì ơi, dì với mẹ cháu là chị em, nếu như việc này thành công thì thân càng thêm thân!”

Lão Khúc bà ngồi trên giường đất cười nói: “Đúng thế, chúng ta thân càng thêm thân. Dì không có ý kiến gì, thằng bé này lớn rồi, cũng đã đến tuổi tìm vợ rồi.”

Chị tư vội vàng nói: “Dì ơi, vậy cứ như thế nhé, chúng ta định ngày để hai đứa gặp nhau trực tiếp chứ ạ?”

“Vẫn nên nhìn liếc nhau thôi.” Lão Khúc bà nói.

Ở nông thôn để sau này dễ gặp lại thì ban đầu khi xem đều chỉ liếc nhìn nhau, chỉ ở một nơi công cộng, thông thường đều ở trên chợ, hai người liếc mắt nhìn nhau từ xa, nếu như cuộc gặp này mà vừa ý thì tiếp theo mới gặp mặt trực tiếp cũng chính là mặt đối mặt chuyện phiếm vài câu.

Cũng có người trực tiếp gặp mặt, việc này cần xem người nhà bên đằng gái có phải là loại tính toán xét nét hay không. Lõ như đằng trai không coi trọng, gia trưởng đằng gái cảm thấy thật mất mặt, con gái nhà mình bị thua thiệt sẽ cãi cọ, thậm chí có nhà gái càn quấy còn muốn nhà trai bỏ ra ít tiền bồi thường phí tổn thất.

Rừng vốn lớn loại chim nào cũng có, lời này quả không sai, cho nên lão Khúc bà mới nói như vậy. Bà ấy không biết đằng nhà gái nhưng bà ấy đã nghe mẹ Triệu nói không ít về mẹ chị tư, luôn tới vơ vét đồ đạc của con gái, người giới thiệu như vậy thì nên để ý một ít.

Mẹ chị tư âm thầm bĩu môi, bà là nhà đằng trai mà còn nhìn liếc, cứ như cô gái thẹn thùng không bằng, nhưng cũng không tiện phản đối nên đành đồng ý.

Trò chuyện sang chuyện khác, không cần phải nói, thỏ của Kháo Sơn Đồn chính là đề tài hàng đầu.

Lão Khúc bà nói chuyện với hai người cho đến lúc con trai thứ đi bó củi trở về mới thở dài một hơi bởi vì bà ấy biết mẹ chị tư ngồi lâu như vậy hỏi nhiều như vậy, không phải là muốn trò chuyện với con trai để tìm hiểu đấy sao.

Ngoại hình của cậu hai Khúc trông rất khỏe mạnh, mắt to mày rậm, làm việc cũng vô cùng mạnh mẽ. Nông dân xem mắt thì chỉ xem có thể làm lụng được hay không, có sức lực hay không, còn những cái khác đều là thứ yếu. Vì thế mẹ chị tư rất hài lòng, thằng nhóc này nhất định có thể nuôi sống người trong nhà!

Tháo hết bó củi xuống, cậu hai Khúc vào nhà uống nước thì nhìn thấy chị tư và mẹ chị tư. Được lão Khúc bà giới thiệu, cậu hai Khúc đỏ bừng cả mặt, lên tiếng chào, uống nước xong lại đi mất.

“Đứa con trai này của tôi chính là một cái hũ nút!” Lão Khúc bà thở dài nói.

Mẹ chị tư nói: “Ôi chao, có thể làm việc là được rồi, miệng có tốt mấy đi chăng nữa cũng có thể làm cuộc sống khấm khá lên hay sao? Được rồi, chúng tôi trở về đây, đợi hai ngày nữa, chúng ta đến chợ để hai đứa bé xem mặt nhau một lần.”

“Ở đây ăn cơm đã rồi hãy đi.” Lão Khúc bà khách sáo giữ lại.

“Không cần, trong nhà cháu còn có con nít cần phải cho ăn nữa.” Chị tư nói.

Lão Khúc bà tự mình tiễn hai người đi, vừa lúc Lý Phân tới, nhìn thấy chị tư nói vài câu mới biết được là làm mai cho em chồng bèn vào nhà nói với lão Khúc bà: “Là người xem kịch ạ? Vậy không đã gặp rồi ư, còn liếc xem gì nữa?”

Lão Khúc bà sửng sốt nói: “Từng gặp lúc xem kịch? Không có chứ, mẹ thấy không giống như là đã gặp đâu. Chuyện gì thế?”

Lý Phân hơi buồn bực: “Lúc xem kịch, con thấy chú hai nói chuyện cùng một cô gái kia mà. Con tưởng là với cô gái đó chứ, đày là một cô khác ạ?”

Lão Khúc bà hoàn toàn không biết con trai nói chuyện với cô gái nào, vỗ bắp đùi, oán giận nói: “Con nói thằng hai ấy, sao lại như vậy chứ? Nói chuyện cùng con gái nhà người ta mà cũng không biết nói với người trong nhà một tiếng. Mẹ đã đồng ý mất rồi! Con nói chuyện này làm sao có thể đem ra tán gẫu cho được!”

Lý Phân vội nói: “Mẹ ơi, có lẽ là con sai rồi, chú hai chỉ nói chuyện với người ta thôi, nếu như có ý kia thì sao chú hai có thể không nói chứ.”

Lão Khúc bà vẫn oán giận con trai: “Con gái lớn với con trai trưởng thành không có ý kia thì nói chuyện làm gì chứ? Con còn không biết mẹ của vợ cậu tư là loại người gì sao? Mẹ vẫn không tin người mà bà ta giới thiệu, lúc bấy mới nói chỉ liếc nhìn thôi. Mẹ sợ không thành công lại đổ lỗi cho chúng ta thì biết làm sao. Sớm biết nó đã có mục tiêu rồi thì mẹ đã không đồng ý!”