Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 258: Nói chuyện phiếm



Triệu Văn Thao gật đầu nói: “Nếu như em mà nghĩ như vậy thì chắc chắn không mua được cái miếng đất này rồi. Anh năm à, em hiểu ý của anh, thật ra việc buôn bán nào cũng không thể nào nắm chắc được một trăm phần trăm cả, nếu như anh chỉ nghĩ đến nguy hiểm thì chuyện gì cũng làm không thành đâu, chuyện này chính là cứ phải làm trước đã, không được thì mới nói đến chuyện không được, anh không thể chưa làm mà đã nghi không được thì phải làm như thế nào, thế thì không làm nổi đâu.”

Hai người anh rể đều nhìn Triệu Văn Thao với ánh mắt bái phục, đạo lý thì mọi người đều hiểu đó, nhưng mà đến cái thời khắc đó thật sự thì không chỉ còn là hiểu cái chuyện đó nữa mà là khảo nghiệm cái quyết đoán, loại quyết đoán này không phải ai cũng có đâu.

“Văn Thao, cho dù thế nào đi nữa thì em cũng rất lợi hại!” Chồng chị hai Triệu nói: “Chỉ dựa vào cái lá gan này của em thì là việc mà không phải người bình thường có thể có được đâu.”

Triệu Văn Thao cười nói: “Em cũng chỉ là đứa ngu có lá gan lớn thôi, anh rể anh quá khen rồi.”

Mọi người vừa uống rượu vừa ăn sủi cảo vừa nói chuyện, không khí vô cùng náo nhiệt.

Chị hai Triệu và chị năm ăn cơm xong trước liền đi xem Diệp Sở Sở thế nào rồi, cho dù là quần áo mới của mẹ Triệu hay là chuyện Diệp Sở Sở thiết kế quần áo kiếm được món tiền lớn đều có sức hấp dẫn rất lớn với bọn họ.

“Chị hai, chị năm, mau vào nhà đi, Văn Thao đâu, anh ấy sang bên phía nhà mẹ chưa?” Diệp Sở Sở mời hai người chị vào nhà nói.

“Văn Thao đang ăn cơm ở bên đó rồi, bọn chị ăn xong rồi nên đi qua bên này xem trước, Tiểu Bạch Dương đâu?” Chị hai hỏi.

“Nó ngủ trưa rồi.” Diệp Sở Sở rót trà nói.

Ngày nào ăn bữa trưa xong Tiểu Bạch Dương cũng đều đi ngủ trưa, có lúc Diệp Sở Sở cũng đi ngủ trưa cùng nó.

“Cái đứa nhỏ này đúng thật là biết tận hưởng đó.” Chị năm nhìn Tiểu Bạch Dương đang nằm ngủ trên giường, đặt tay cánh tay cho nó, đắp kín chăn lại, ngủ đến say sưa.

“Con nít trừ ăn ra thì chính là ngủ, không thì chính là đi nghịch ngợm.” Diệp Sở Sở cười nói: “Chị hai, chị năm, uống miếng trà nóng đi, cho ấm người lên, bên ngoài trời lạnh lắm.”

“Hôm nay còn đỡ.” Chị hai uống một ngụm trà, cởi giày lên giường lò ngồi.

Chị năm cũng lên giường, quan sát căn phòng một lúc nói: “Cái phòng này tốt thật đó, sạch sẽ sáng sủa, chị thấy còn tốt hơn nhà lầu.”

Diệp Sở Sở ngồi ở đối diện cười nói: “Mặc dù chưa được ở nhà lầu, nhưng em cũng cảm thấy ở nhà dưới đất tốt hơn, rộng rãi, nhà lầu có to đến mấy thì cũng không có sân vườn.”

Chị hai và chị năm đều bật cười lớn.

“Còn không phải sao, chị thấy mấy căn lầu ở trong thành kia, cái nào cái nấy cứ như cái tổ chim, nhìn không thôi mà cũng thấy bức bách, cũng không biết bọn họ làm sao mà sống được.”

“Người ta còn thấy kiểu nhà dưới đất như chúng ta không tốt cơ.” Chị hai nói: “Có điều, nhà lầu thì cũng có chỗ tốt, vòi nước thì cứ vặn một cái là có nước rồi, cũng không cần phải đi ra ngoài đổ nước, trực tiếp chảy thẳng xuống cống thoát nước, mùa đông cũng ấm áp, không cần phải đốt lò vẫn ấm lắm.”

“Cũng không phải tất cả các nhà lầu đều được như vậy.” Chị năm nói: “Em nghe nói, có mấy gia đình còn phải dùng chung một cái nhà bếp, còn lải tự mình đốt lò, chị nói xem như thế sao mà sống được.”

“Đúng là có như thế thật, chị ba của em nói, trong phố có rất nhiều chỗ đều như vậy, gọi là cái gì mà nhà ngang, em cũng không rõ lắm, dù sao, chị ba em nói điều kiện cũng rất kém.” Diệp Sở Sở nói.

Nhắc đến Chu Mân, chị hai với chị năm cũng tiện hỏi luôn.

“Chị thấy quần áo mới của mẹ, mẹ bảo là em thiết kế, đẹp thật đó, sao em nghĩ ra vậy?” Chị năm cười nói.

Diệp Sở Sở lấy cuốn tạp chí ra đưa cho hai người chị xem nói: “Em cũng chỉ coi mấy quyển tạp chí như thế này rồi nghĩ ra thôi, trong này có thiết kế của em đó, chị hai, chị năm hai chị nhìn thử xem, nếu như thích thì em cũng thiết kế cho hai chị một bộ.”

Cho dù là con gái ở đâu thì đều có một niềm yêu thích trời cho đối với quần áo, quả nhiên chị hai và chị năm cầm được cuốn tạp chí thì liền chìm vào cơn mê, liên tiếp thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc.

“Cái này đẹp nè!”

“Màu sắc của cái này đẹp thật đó, em cảm thấy em cũng mặc được.”

“Chị thích cái cúc áo này, cái cổ áo kiểu này cũng đẹp nữa.”

“Hoa văn của cái quần này cũng được đó.”

Hai chị em vừa xem vừa thảo luận, Diệp Sở Sở cười cười rót thêm trà cho bọn họ.

Lật gần hết cuốn tạp chí, chị năm nói: “Sở Sở, làm sao mà em vẽ ra được mấy bộ quần áo này thế, có thể dạy chị được không?”

Phụ nữ ở thời điểm này đa số đều là tự cắt tự may quần áo cho chính mình, chỉ có điều chẳng có ai vẽ ra cả, càng không thể bàn đến chuyện thiết kế này nọ, dù sao đồ làm ra thì cũng chỉ là quần áo thông thường, có thể mặc, phù hợp là được, như vậy thì cũng có chỗ tốt, đó chính là tính thực dung rất cao, đặc biệt là phụ nữ ở dưới quê, tất cả quần áo, giày dép, bít tất, lót giày, cho dù là của trẻ em hay là của người lớn thì đều làm thủ công hết cả!

Diệp Sở Sở lấy một xấp lớn bản thảo vẽ quần áo của mình ra cho chị hai với chị năm xem: “Cũng không có khó lắm đâu, chính là vẽ lại cái dáng vẻ mà chị muốn làm ra là được thôi.”

“Nhiều như vậy á!” Chị hai nói.

“Đây chỉ là một phần thôi, có bộ quần áo phải vẽ mấy lần thì mới vẽ xong được.” Diệp Sở Sở chỉ vào mấy bản thảo thiết kế nói: “Chỗ này đều là bản thảo đầu tiên, đây là bản thảo đã hoàn thành, cũng phải sửa đi sửa lại bảy tám lần.”

Chị năm cảm khái không thôi: “Chị còn tưởng rằng nó đơn giản lắm cơ, không ngờ lại rắc rối đến như vậy.”

Chị cũng làm không ít quần áo cho trẻ em với người lớn rồi, kích thước rồi kiểu dáng ở trên đó chị nhìn thì đều hiểu cả, nhưng mà nhìn hiểu thì không tương đương với việ mình có thể vẽ ra được như vậy hay không, huống hồ còn phải thiết kế kiểu dáng, nhìn cái đống này liền thấy mất hết sức lực.

“Cái này hình như chị không làm nổi rồi.” Chị năm chột dạ nói.

Chị hai lật đi lật lại xem nói: “Cái này đúng là hợp với cái câu nói kia, biết thì không khó, khó thì không biết. Chị thì biết làm quần áo, nhưng mà bảo chị vẽ thì chị vẽ không có ra.”

Diệp Sở Sở cười nói: “Cái này với vẽ hình dáng của giày không có gì khác nhau cả, vẽ nhiều rồi thì sẽ quen thôi, lúc mới bắt đầu em cũng không có vẽ được.”

Cuối cùng chị năm cầm mấy bản phác thảo của Diệp Sở Sở lên, tính đi về ngẫm nghĩ xem thử, thử xem bản thân mình có thể thiết kế ra được hay không.

Chị hai thì không lấy, trực tiếp bảo là mình không có làm được.

Diệp Sở Sở có chút tò mò hỏi: “Chị năm, sao chị lại nghĩ đến chuyện làm cái này?”

Chị năm thở dài một hơi nói: “Em không biết thôi, xưởng kem đánh răng làm ăn không được tốt, chị nghe người ta nói, không biết lúc nào đó phải đóng cửa rồi, cũng không biết là thật hay giả, nhỡ may là thật thì phải làm sao?”

Diệp Sở Sở nghĩ đến chồng mình ở trong phố mua một cái trại thỏ, cũng bởi vì làn ăn không tốt, chồng cô nói rồi, cũng không biết làm như thế nào, mấy cái xưởng làm ăn không ra ở trong phố thì càng ngày càng nhiều, một khi xưởng mà đóng cửa thì người làm trong xưởng đó sẽ không có việc làm, lại còn không có ruộng vườn, cũng không biết phải sống kiểu gì, chị năm nghĩ như vậy thì cũng đúng thôi.

“Chị năm, Văn Thao bảo muốn nuôi thỏ ở dưới quê, nếu chị không chê thì về quê giúp anh ấy nuôi thỏ đi.” Diệp Sở Sở mặc dù nói chuyện với giọng cười đùa nhưng trong lòng cô thực sự nghĩ như vậy.

Chị năm cũng đi học vài năm, cũng đi làm ở trong xưởng kem đánh răng ở trong huyện mấy năm trời, có kinh nghiệm nhất định rồi, quản lý một cái trại thỏ chắc chắn không quá khó, hơn nữa, đây là người nhà mình nên cũng yên tâm.

Mắt chị hai sáng lên: “Đúng rồi, Văn Thao có một cái trại thỏ, một mình nó cũng không có lo hết được, vừa hay em về giúp nó chăm sóc đi, như thế này thì cũng ở cách nhà mẹ chồng xa, bà ấy kiếm em gây sự cũng không có tìm tới.”

Chị hai vô cùng thích đứa em dâu Diệp Sở Sở này, vì vậy cũng không thèm che giấu gì cả, trực tiếp nói luôn.

Chị năm cũng rất thản nhiên, thấy Diệp Sở Sở có chút mơ hồ không hiểu liền kể chuyện mẹ chồng muốn có cháu trai nên không muốn chị đi làm ra.