Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 259: Làm chủ cho con



Nghe thấy lời chị năm nói, Diệp Sở Sở phải nói sao đây, người cô đang đối mặt chính là chị chồng mà, bèn cười nói: “Người già đều thích cháu trai, chị năm không cần quá để trong lòng. Trang trại thỏ của Văn Thao đang xây chuồng rồi, cũng đã nhận người, đợi đến khi xây xong chuồng thỏ, người cũng tuyển xong thì chị thương lượng với anh rể nhé, nếu về thì em bảo Văn Thao sắp xếp cho chị.”

Chị năm không nghĩ tới quay về để giải quyết chuyện này, dù sao bây giờ còn đang đi làm trong nhà máy, nhưng nghe đề nghị của Diệp Sở Sở, cảm thấy dường như cũng không tệ lắm, chồng thường xuyên chạy tàu ở bên ngoài, trong nhà chỉ có mình và con, bên mẹ chồng thì thôi không thể trông chờ được, có việc chị ta cũng sẽ không tìm đến, thành ra nếu trở về nhà mẹ đẻ thì có chuyện gì cũng có thể được trợ giúp, đúng là một lựa chọn rất tốt.

Chỉ là con đến trường là một vấn đề, giáo dục trong huyện luôn tốt hơn nông thôn một tí.

Chị năm nói: “Để về rồi chị sẽ thương lượng cùng anh rể.”

Diệp Sở Sở cũng không nhiều lời, sau đó cô nói đến việc làm ăn trang phục của Chu Mẫn, chị cả cũng hỏi Diệp Sở Sở thiết kế trang phục thật sự có thể kiếm nhiều tiền vậy à.

Cô đáp: “Bây giờ không giống ngày xưa, thím ba em nói phải lấy phát triển kinh tế làm chủ, trong thành phố kẻ có tiền cũng nhiều, đều hướng tới cuộc sống ấm no nên cũng bắt đầu chú ý tới ăn mặc.”

Sau đó, Diệp Sở Sở giới thiệu một chút về những điều Chu Mẫn ghi trong thư: “Đặc biệt là ở nước ngoài, còn có nhiều người có tiền nữa, bọn họ đến chỗ chúng ta đầu tư, rất ưa thích phong cách cổ điển giống như sườn xám. Thím ba em nói, một bộ đã hơn mấy nghìn, tốt hơn thì chục nghìn. Thím ba nói, cái này rất bình thường."

Chị cả và chị năm càng thêm khiếp sợ không thôi, một bộ đồ đã chục nghìn, mặc được bộ đồ có giá trị như kia thì phải giàu cỡ nào!

Chị cả lắc đầu liên tục, bảo: “Chả trách mọi người chăm chăm chạy đến thành phố, ở chúng ta có một hộ vạn nguyên đã khó lường rồi, nhưng người ta thì mặc một bộ đồ đã chục nghìn rồi! Người đó phải kiếm bao nhiêu tiền chứ.”

Chị năm nghĩ nếu mình có chục nghìn đồng thì cũng tuyệt đối sẽ không mua quần áo: “Cho dù giàu vậy thì cũng không thể mặc quần áo chục nghìn được, lãng phí quá. Dù sao em có tiền thế thì cũng không nỡ bỏ!”

Diệp Sở Sở cũng khó hiểu, chỉ có thể dựa theo thói quen mua đồ của bản thân mà ví von: “Có lẽ bọn họ mua quần áo mấy chục nghìn cũng giống như chúng ta tiêu mấy mao tiền mua thứ gì đó.”

Chị cả vô cùng cảm khái, nói: “Người này còn cao hơn người kia, nghe thử cuộc sống của người ta như thế nào, chỉ quần áo mặc cũng hơn chục nghìn, cả đời người như chúng ta cũng không kiếm được mười nghìn.”

Chị năm hỏi: “Mấy người này đều kinh doanh đúng không? Chị nghe Hoài Nhơn nói kinh doanh là kiếm tiền nhiều nhất rồi, đặc biệt là loại kinh doanh lớn!”

Diệp Sở Sở cười nói: "Hình như là vậy, từ xưa đến nay, kinh doanh đều là ngành kiếm lợi nhiều nhất đấy."

Chị năm nói: “Bảo sao Văn Thao muốn kinh doanh, nó không muốn làm cái gì, chỉ một lòng buôn bán, nói không chừng tương lai Văn Thao có thể kiếm mấy chục nghìn về nữa kìa. Sở Sở, vậy thì em cũng có thể mặc đồ hơn chục nghìn rồi.”

Diệp Sở Sở lắc đầu liên tục: "Cho dù Văn Thao kiếm được nhiều tiền như vậy thì em cũng sẽ không mặc quần áo chục nghìn, em sợ đốt tiền.”

Có nghĩa là không thoải mái, quá lãng phí.

Chị cả và chị năm đều mỉm cười.

Nói một hồi, thấy sắc trời cũng không còn sớm bèn đứng dậy đi về.

Diệp Sở Sở nói: “Chị cả, chị năm, các chị ở lại một đêm đi, ăn cơm rồi hẳn về.”

Chị cả nói: “Không được, không bỏ nhà được, hai người lớn tuổi trong nhà cũng sẽ lo lắng.”

Chị năm cười, nói: “Chị cả ngồi chung xe bọn chị về đây, chị cả muốn về thì bọn chị cũng chỉ đành về theo.”

Bọn họ cũng không có chuyện gì, sống một mình nên cũng không cần cân nhắc quá nhiều.

Chị cả nói: “Sở Sở, em đừng đi ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm, còn thằng nhỏ nữa.”

Cô đáp: “Không sao đâu, chị cả, chị năm, em tiễn các chị đến cửa.”

Diệp Sở Sở phủ thêm một cái áo bông rồi tiễn các chị đến cửa lớn, nhìn hai chị chồng đi rồi mới về.

Chị cả và chị năm vừa đi vào trong thôn, vừa trò chuyện, chị cả nói: “Nhà của Văn Thao xây xa thật đấy.”

Chị năm nói: “Nơi này rộng rãi, cách núi Bán Lạp cũng gần, đoán chừng khi đó Văn Thao đã định sẽ xây trang trại thỏ rồi.”

Chị cả rất bội phục, nói: “Văn Thao thật sự có năng lực, mua đất trong thành phố, cho thuê dễ như trở bàn tay, còn mua đất ở nông thôn. Chỉ mới mấy năm đã làm ăn được gia nghiệp lớn như thế này.”

Chị ta hiểu thằng em này của mình, thông minh từ nhỏ, đáng tiếc bởi vì quá lười quá tham ăn nên không có một ai xem trọng nó.

Chị năm nói: “Trước kia toàn nói Văn Thao không muốn làm việc gì, tương lai chẳng phải uống gió Tây Bắc* sao. Bây giờ nhìn xem, cả thôn này có ai ăn ngon uống ngon như Văn Thao không?”. Nói đoạn, chị ta khẽ hừ một tiếng rồi bảo: “Văn Thao thật sự là không chịu thua kém ai!”

*Đói tới mức chỉ hít gió Tây Bắc sống.

Chị hai hỏi: “Vậy còn em? Em có muốn về giúp Văn Thao làm ở trang trại thỏ không? Chị thấy tầm này nó chắc chắn cần người.”

Chị năm thở dài, đáp: “Em rất muốn về giúp, nhưng chỉ lo cho con mà thôi.”

Chị cả đã hiểu, giáo dục trong huyện tốt hơn ở nông thôn. Nếu chị năm về thì phải mang con về nông thôn học tập, lỡ như làm lỡ mất tiền đồ của con thì sao?

Việc này chị ta cũng không tiện nói gì, bèn bảo: “Vậy em thương lượng với Hoài Nhơn xem sao.”

Chị năm nói: “Nếu mẹ chồng em thuộc dạng tốt thì có thể để con ở đó, nhưng bây giờ nghĩ cũng không thể nghĩ.”

Chị cả nói: “Cho dù mẹ chồng em tốt thì em cũng đâu thể gửi con em ở đâu, con vẫn là ở bên cạnh em là tốt nhất, không ở bên cạnh thì thời gian dài sẽ không còn gần gũi với em nữa. Mặc kệ thế nào, vẫn nên lấy con làm đầu.”

Chị năm khẽ gật đầu, chị ta cũng nghĩ vậy.

Trời tối, Triệu Văn Thao trở về, Diệp Sở Sở làm chút cháo. Hai người, một khỉ ngồi ở trước bàn vừa ăn vừa nói chuyện, Diệp Sở Sở nói chuyện chị năm trở về nuôi thỏ.

Triệu Văn Thao nói: “Anh năm nói với anh chuyện này rồi, hiệu ích của nhà máy chị năm không tốt, ồn ào muốn cắt người. Chị năm cắt bớt tuy không ảnh hưởng gì nhưng trong lòng chị năm chắc chắn không dễ chịu, hơn nữa người lớn tuổi nhà bọn họ cứ luôn muốn nhúng tay cuộc sống của bọn họ. Anh ta lại chạy tàu ở bên ngoài, có chuyện gì cũng không về kịp, chị năm phải tự đối mặt hết. Trở về giúp anh nuôi thỏ là rất tốt, chỉ là lo lắng việc đến trường của con thôi.”

Diệp Sở Sở không nghĩ tới việc đến trường của con, thấy lạ và hỏi: "Thôn chúng ta cũng có trường học mà."

“Trường học trong thôn sao có thể bằng trong huyện được.” Nói xong, Triệu Văn Thao phủi miệng: “Thật ra anh cảm thấy trường học trong thôn rất tốt, một ngày học tám tiết, bài tập về nhà cũng không nhiều. Làm xong còn có thời gian vui chơi một chút, còn như trong huyện thì học xong trong trường còn phải học thêm ngoại khóa nữa, nào là ca hát, nhảy múa, con sẽ không có nhiều thời gian vui chơi!”

Diệp Sở Sở mới hiểu được sự do dự của chị năm, hóa ra là bởi vì này cái.

Cô nhìn người đang nằm ở kia chỉ lo giỡn với Tiểu Bạch Dương, liếc một cái: “Trẻ con học thêm dù sao vẫn có lợi.”

Triệu Văn Thao ra vẻ đạo lý: “Con nít thì chủ yếu nhất là chơi, học nhiều vậy chỉ là tốn tiền rước thêm mệt mỏi. Anh cũng chưa từng học ca hát mà anh ca hát vẫn hay đấy thôi, anh chưa từng học buôn bán mà anh vẫn buôn bán giỏi hơn người ta, có nhiều thứ không phải cứ học là sẽ biết. Em phải thích! Không thích thì ép học sẽ khổ biết bao nhiêu!”