Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 290: Thu hoạch lúa mạch



Anh hai không muốn nói vấn đề này, cha mẹ thiên vị sáu cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, có gì hay mà nói: “Bốn đâu?”

Anh ba nói: “Bốn mà anh còn không biết à, không được như ý, năm ngoái không bón phân hóa học, năm nay là vợ của bốn thu xếp bón phân hóa học cho lúa mạch, cây ngô. Còn nữa, lúc trồng, nhà nông người ta còn không bón bao nhiêu phân, hoàn toàn phụ thuộc vào ông trời mà thu hoạch.”

Anh ba nói xong mỉm cười rồi nói tiếp: “Thằng bốn, em thấy càng sống càng thoải mái rồi, không có con trai cũng không nôn nóng, em không so được.”

Chị hai đi ngang qua, nghe vậy bảo: “Chú ba, em muốn bón phân hóa học thì bón đi, có gì đâu mà. Em cũng có một số tiền rồi, còn bọn chị thì chưa có tiền.”

Anh ba sợ nhất là người khác nói anh ta có tiền, bèn nói: “Chị hai, em làm gì có tiền. Chị không biết sáu cần đậu hũ của em thì cũng phải dựa theo giá buôn bán mới được, bỏ vốn ra thì cũng lời được bao nhiêu đâu!”

Chị hai cười: “Em bớt khóc đi, em kiếm ít hơn thì cũng có lời, nào giống bọn chị phải dựa vào nguồn thu ít ỏi này. Phân hóa học này bọn chị muốn bón cũng không kham nổi! Lúc trồng trọt thì bón tí là được rồi, chứ bón từ đầu tới cuối thì không chịu nổi. Lúa mạch của nhà chúng ta cũng bón lúc trồng, còn lại nửa túi thôi, đang định lúc tưới lúa sẽ bón thêm, vậy là đủ rồi, có thể thu được bao nhiêu thì hay bấy nhiều.”

Anh hai gật đầu nói: "Đúng, phân hóa học đã mở túi rồi, bọn họ nói mở túi rồi thì không nên để lại, bón hết vào lúa mạch một lượt đi, có thêm lúa mạch cũng có bột mì ăn cho ngon, nếu không có tác dụng sang năm không bón nữa."

Chị hai Triệu nói: “Chị thấy bông lúa mạch không được lớn. Cái này còn một tháng nữa là thu, có thể phát triển hơn sao?”

Anh ba nói: “Cái này ai biết chứ, em chưa từng trồng. Em đã nói sáu nói vớ vẩn thôi, nếu không lên nổi chẳng phải lừa gạt sao!”

Lời này chị bốn cũng hay dùng để cằn nhằn với anh bốn: “Mảnh đất lớn thế mà trồng hết lúa mạch rồi, nếu thu hoạch được một nắm cỏ thì chính là em chồng đã gài bẫy người ta.”

Anh bốn nói: “Người ta đâu có dùng dao dí vào cổ ép em, cũng đâu có bảo em trồng, là em muốn mà, em oán trách ai chứ!”

Chị bốn và anh bốn mồm bảy miệng mười mãi cũng thấy có chút mệt mỏi, bởi vì mỗi lần anh bốn cãi nhau đến một nửa thì không cãi nữa, khiến cho anh ta không ra gì, nghẹn một cục tức trong ngực vài hôm, bực bội!

Bây giờ chị ta cũng muốn né, cãi nhau với người đàn ông này chỉ tổ làm mình tức chết, chị ta còn muốn sống thêm mấy ngày nữa!

Triệu Văn Thao cũng không nghĩ tới mình không bón phân hóa học cũng có thể dẫn đến nhiều chuyện như vậy, cũng may bây giờ mọi người không có tiền, lại còn ngay thời kỳ giáp hạt nên dù cho có nhiều ý kiến cỡ nào thì cũng chỉ là ý kiến, vả lại tiếp theo là cấp nước cho lúa mạch, không có thời gian ngồi mồm năm miệng mười ba cái thứ này.

Lúa mạch rất chịu nước, phiền toái hơn các hoa mầu khác một chút. Sau khi tưới nước xong sẽ thấy cây phát triển, bông lúa sẽ càng ngày càng nặng hơn, chờ đến hết tháng bảy thì ruộng lúa mạch xanh mơn mở sẽ biến thành một cánh đồng màu vàng óng, sau khi cơn gió thổi ngang sẽ nổi lên từng đợt sóng lúa màu vàng, đây là mùa thu hoạch hoành tráng, khiến người xem kích động vô cùng.

Mỗi ngày mọi người đều đi dạo ruộng lúa mạch, kiểm tra hạt lúa mạch có được hay không, cũng sắp tới lúc bắt đầu cắt lúa mạch rồi.

Thời này không phải là chưa có máy thu lúa mạch, mà là ở đây không có loại máy móc đó. Dù sao nơi này không phải là nơi sản xuất lúa mì chủ nên ruộng đồng cũng không bằng phẳng, không có cách nào tráng phẳng được nên không dùng máy móc được, chỉ có thể dùng sức người, song, mọi người cũng thói quen mài bén cây liềm một tí, người già trẻ nhỏ đều đi vào ruộng lúa mạch để cắt lúa.

Bông lúa mạch và lá lúa mạch đều rất sắc bén, đặc biệt là lúa mạch mùa thu, cắt vào thịt sẽ rất đau, thành ra mọi người mặc áo dài tay, cổ quấn khăn, đầu đội mũ rơm, trang bị đầy đủ. Tháng bảy có bệnh chân voi, cũng là nóng nhất trong mùa hè, dưới cánh đồng gió thổi không lọt, mồ hôi tuôn như mưa.

Mùa thu hoạch là vui sướng nhất, dẫu vất vả của mùa thu hoạch đúng là rất vất vả.

Còn Triệu Văn Thao không khổ cực như vậy nữa, trực tiếp mướn người không trồng lúa mạch thu hoạch cho mình, không nuôi cơm, mỗi người mỗi ngày một đồng, mọi người thấy vậy cạnh tranh công việc này. Tháng bảy ngoại trừ lúa mạch thì các hoa mầu khác không vội thu hoạch, số tiền này quả thực chính là kiếm tiền không!

Bác Triệu nói: “Một đồng thì hơi nhiều rồi, năm mao là được.”

Triệu Văn Thao nói: “Cắt lúa mạch rất khổ cực.”

Triệu Văn Thao đã xuống ruộng trải nghiệm thử, cắt chưa tới một bờ đã không chịu nổi, đừng thấy hắn có thể chịu được khổ cực của buôn bán mà tưởng hắn chịu được đau khổ của trồng trọt.

Chủ nhà không cảm thấy nhiều, đương nhiên bác Triệu cũng không nói gì.

Thu hoạch ba ngày là xong lúa mạch, sau đó kéo ra bãi trống đập. Thời điểm nóng nhất của tháng bảy là mùa mưa, phải đập trước khi trời mưa rồi đem lúa mạch được phơi khô vào kho, nếu không sẽ mọc mầm, uổng công!

Cái này còn gấp hơn mấy hoa mầu thu hoạch vào mùa thu, người trồng lúa mạch không dám trì hoãn, luân phiên nghỉ ngơi, buổi tối cũng tuốt hạt, nhưng suy cho cùng sức người tuốt hạt vẫn quá chậm.

Triệu Văn Thao thấy vậy không ổn, ông trời thì làm gì chính xác được, lỡ như vừa đem ra là đổ mưa, vậy cũng phí công cực khổ rồi. Bèn đi đến thẳng trạm công nghệ nông nghiệp của thị trấn để tìm Trương Minh, đi cửa sau thuê một chiếc máy đập lúa mạch.

Mua thì quá đắt, hơn nữa, số tiền này người nào bỏ ra. Nếu Triệu Văn Thao một mình bỏ ra và mang về cho người trong thôn mượn, nếu không cho mượn, đây không phải là gây thù sao? Nếu cho mượn, hắn đã thành coi tiền như rác rồi. Hay là thuê trước, tới chừng về thôn, ai muốn dùng thì bỏ tiền thuê.

Trương Minh cũng nhờ quan hệ mà mượn hai cái máy đập lúa mạch từ địa phương khác về. Sau khi Triệu Văn Thao thuê xong mang về, cũng may, thứ này dùng dầu ma – dút, nếu không thì phiền lắm.

Hai máy đập lúa mạch dùng cùng một lúa, làm nửa ngày đã đập xong lúa mạch, sau khi đập xong trải xuống bãi trống phơi. Chỉ cần không mưa thì dưới mặt trời của tháng bảy thì chỉ cần hai ngày là phơi khô lúa mạch rồi.

Mọi người thấy tốc độ này, nhao nhao đến hỏi thăm, Triệu Văn Thao nói thẳng là thuê, và bao nhiêu tiền một ngày.

Triệu Văn Thao có lòng tốt nhắc nhở mọi người: “Mọi người đừng có không nỡ bỏ ra số tiền này, lúa mạch này mà bị ướt mưa là công sức đổ sông đổ biển, nhanh chóng đập xong, phơi khô thì an tâm!”

Anh ba là người đầu tiên hưởng ứng, giao tiền kéo máy móc đi, cũng dùng hai máy đập cùng một lúc, còn chưa tới nửa ngày đã đập xong. Tiếp sau đó, anh hai và anh bốn, ba gia đình đều chưa tới một ngày. Người trồng lúa mạch khác cũng ngồi không yên, đều đến thuê, buổi tối cũng không để rỗi, cứ thế chỉ hai ngày mọi người đã tuốt xong hạt, còn lại thì phơi nắng, cuối cùng trái tim đang thấp thỏm cũng yên xuống.

Triệu Văn Thao đưa máy móc về thị trấn, thuận tiện kéo hai túi bột mì gia công từ lúa mạch, trấu cám lúa mạch cũng kéo về, cái này có thể cho thỏ, heo, gà ăn.

Sáng làm tối làm, cuối cùng trước lúc mưa to mọi người đều nhập lúa mạch vào kho, thấy bên ngoài đổ mưa to như thác đổ, tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn vì dùng máy đập lúa mạch, nếu không là mất toi rồi!

Trời mưa lớn như vậy Triệu Văn Thao cũng không thể lái xe, được dịp mài bột mì, nếm thử mùi vị bột mì do nhà mình trồng thế nào.

Triệu Văn Thao hỏi vợ: “Vợ, em muốn ăn gì? Chúng ta cán mì sợi hay là làm vằn thắn?”

Diệp Sở Sở nói: "Làm vằn thắn đi, có nhân chúng nó cũng chịu ăn."

Triệu Văn Thao đi nhào bột mì: “Được! Vậy chúng ta làm vằn thắn!”

Diệp Sở Sở mặc áo mưa cắt rau hẹ trong vườn rau trong sân nhà mình, hái thêm hai quả cà và ớt, sau đó vào nhà gói nhân bánh sủi cảo với các loại nhân khác nhau: rau hẹ, trứng gà, quả cà, trái ớt.