Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 291: Dạy con



Nếu có thịt thì tốt rồi, thế nhưng mùa hè nóng, không có tủ lạnh thì cũng khó trữ thịt trong nhà, mà thịt khô thì Diệp Sở Sở lại không muốn ăn, nhưng đi mua thịt thì trời mưa lớn như vậy cũng không thể đi được, chỉ có thể ăn nhân bánh chay thôi.

Triệu Văn Thao cũng hiểu không có thịt sẽ có chút đáng tiếc: “Vợ, hay là cuối năm chúng ta mua một cái tủ lạnh? Loại nhỏ, anh hỏi rồi, có mấy trăm đồng thôi.”

Diệp Sở Sở kéo dây đèn, không có điện: “Hay là thôi đi, anh thấy lại cúp điện nữa không. Đến lúc đó không có điện thì có tủ lạnh cũng vô dụng, và mùa đông chúng ta cũng không cần dùng tủ lạnh.”

Chủ yếu là gió thổi trời mưa là mất điện, thợ điện đến sửa cũng phải chờ gió ngừng mưa tạnh mới sửa được.

Triệu Văn Thao ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, cứ ba ngày là mất điện hai lần, tủ lạnh thì phải luôn cắm điện mới có thể làm lạnh, không có điện thì còn xài gì nữa!

Triệu Văn Thao nói: “Không biết đến lúc nào điện mới ổn định. Nếu trong thị trấn thì tốt rồi.”

Diệp Sở Sở cười nói: "Trái lại là em cảm thấy ở nông thôn tốt hơn, có sân nhỏ có ruộng đất, ăn cái gì hay trồng cái gì cũng yên tâm. Vả lại, trong thị trấn chen chúc như vậy, nấu cơm và chỗ đi tiểu chỉ cách một bức tường, có gì tốt đâu!"

Triệu Văn Thao không ít lần phàn nàn phương diện này của người trong thành phố với cô, bây giờ xem ra, người trong thành phố đều là sạch sẽ giả!

Diệp Sở Sở nói đạo lý rõ ràng: “Ở nông thôn chúng ta, ít nhất chỗ đi đại tiện cách khá xa. Hơn nữa, hơn mười người chen lấn trong một nhà, nghĩ tới là cảm thấy ngột ngạt. Nhìn nhà chúng ta mà xem, gia súc được dọn đi, hai sân rộng, rộng biết bao, trong thị trấn có chỗ nào như vậy sao? Có thì cũng là ngoại ô, mà chỗ đó cũng chả khác gì nông thôn. Hơn nữa, trong thành phố nhiều người nhiều xe, rác thải ô nhiễm, có gì tốt đâu!”

Triệu Văn Thao kinh ngạc: "Oa! Vợ, sao em biết nhiều dữ vậy! Còn hiểu biết về thị trấn nhiều hơn anh nữa!”

Diệp Sở Sở cho hắn một cái ánh mắt đắc ý: “Đúng thế, tuy em chưa từng đến thành phố lớn nào nhưng điều nên biết cũng biết!”

Triệu Văn Thao cười: "Nhất định là em nghe chị ba em nói, đúng không? Anh biết ngay mà, vậy sao em không hỏi chị ta, nếu như nông thôn tốt như vậy, sao chị ta không trở lại đây?"

Diệp Sở Sở cười: “Anh đừng nói vậy, em hỏi chị ba có về không, chị ta bảo có về.”

Triệu Văn Thao ngây ngẩn cả người: "Ồ? Em nói chị ta sẽ không ở thủ đô nữa, sẽ về nhà hả? Chừng nào?”

Diệp Sở Sở lắc đầu: “Chị ba nói, chị ta ở thủ đô kiếm tiền, sau đó khi về sẽ vung tiền, tương lai sẽ về dưỡng lão.”

Triệu Văn Thao trừng mắt nhìn: "Đây là ý gì? Thế nào là khi về sẽ vung tiền? Chị ta muốn làm cái gì, chỗ chúng ta có lẽ không bán được quần áo đắc tiền như của chị ta đâu."

Diệp Sở Sở cười nói: “Em cũng hỏi vậy đấy, chị ba nói không phải còn anh sao? Chị ba vậy chứ rất tin tưởng anh đó.”

Triệu Văn Thao lắc đầu: “Có anh? Khả năng của anh chỉ biết nuôi thỏ, tối đa cũng chỉ biết chút về buôn bán nhỏ, anh có thể làm gì?”

Cô đáp: “Chị ba nói bây giờ còn chưa đủ tiền, chờ khi nào đủ tiền rồi nghĩ xem làm gì.”

Nói đoạn, Diệp Sở Sở cũng làm xong đồ ăn, đã trộn xong nhân bánh rồi.

Triệu Văn Thao nửa giỡn nửa nghiêm túc, nói: “Đợi đủ tiền à, phải đợi tới lúc nào chứ? Già bảy tám mươi tuổi, khi đó về thì đúng là dưỡng lão thật. Anh bảo này vợ, chị ba em rất rất biết cách ăn nói, em đừng chỉ nghe không, chị ta lừa em đấy.”

Diệp Sở Sở không vui nói: “Chị ba lừa anh hồi nào hả?”

Triệu Văn Thao mau chóng nhận sai, cười làm lành nói: "Vợ, đây không phải anh đang trêu em chơi thôi à.”

Diệp Sở Sở liếc hắn một cái, không truy hỏi.

Nhưng trong lòng Triệu Văn Thao thì lưu ý, hắn rất là hiếu kỳ Chu Mẫn sẽ tìm hắn làm gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra trong nhà có cái gì phù hợp cho Chu Mẫn vung tiền, quần áo chắc chắn không được, nông dân “ba năm mới, ba năm cũ may may vá vá lại ba năm”*, một bộ đồ tầm mười năm, trở về đây bán quần áo còn không lỗ chết! Huống chi còn mắc như vậy. Chẳng lẽ nuôi thỏ? Cái này thì có khả năng, dù sao Chu Mẫn đã từng để ý thấy hứng thú với con thỏ, còn nói bán thỏ rất có tiền.”

*Ý chỉ cuộc sống người nghèo trước đây vô cùng gian khổ. Đồ mới mặc ba năm, thành đồ cũ mặc tiếp ba năm, bị rách thì chắp vá là có thể mặc thêm ba năm.

Diệp Sở Sở nhìn ra tâm tư của chồng: “Anh đừng nghĩ nữa, chị ba nói bây giờ vẫn là giai đoạn tích lũy tiền, anh có nghĩ cũng vô dụng.”

Triệu Văn Thao kinh ngạc: “Hả, sao em biết anh suy nghĩ việc này?”

Diệp Sở Sở đắc ý nói: “Em là ai chứ! Anh nghĩ cái gì em biết hết!”

Triệu Văn Thao thừa cơ sáp lại, nói: “Vợ, bây giờ em nói xem, anh đang nghĩ cái gì?”

Diệp Sở Sở đẩy mặt hắn ra: “Anh đừng lộn xộn, con đang nhìn kìa!”

Triệu Văn Thao còn rất lẽ thẳng khí hùng: “Sợ gì chứ, anh làm loạn với mẹ nó chứ đâu có làm loạn với người ta đâu!”

Diệp Sở Sở tức giận đến bật cười.

Triệu Văn Thao cợt nhả, nói: “Vợ, em không nói được chứ gì, anh cho em biết, anh muốn em đó!”

Diệp Sở Sở nhìn con đang tròn xoe mắt nhìn bên này, trợn mắt liếc chồng, sau đó cầm đũa chuẩn bị làm sủi cảo.

Triệu Văn Thao cười ha ha cầm bột mì, làm một nắm bột mì. Con khỉ con lại gần muốn động vuốt, nhưng bị Triệu Văn Thao đuổi đi, khỉ con nhe răng nhếch miệng. Cuối cùng đi tìm Diệp Sở Sở đòi an ủi, Diệp Sở Sở kéo nó rửa sạch móng vuốt, làm chút bột mì để làm nhân bánh cho nó, bảo nó gói.

Diệp Sở Sở dụ dỗ nó: “Tài Tài, mày gói cho đẹp, gói xong rồi lát nữa sẽ nấu cho mày ăn.”

Khỉ con không chịu, kêu éc éc, còn lôi kéo Diệp Sở Sở nhìn nồi hơi, ý tứ rất rõ ràng, nó muốn đồ nướng.

Diệp Sở Sở cười, đồng ý: "Mày muốn ăn đồ nướng à, được chứ, đến lúc đó nướng cho mày ăn."

Triệu Văn Thao nhìn khỉ con, tức giận nói: “Lại còn được chọn này chọn kia nữa à?”

Cô bảo: “Cái này không phải học anh à.”

Diệp Sở Sở cầm một cái khay nhỏ, bảo khỉ con bỏ sủi cảo đã gói vào trong. Tiểu Bạch Dương thấy vậy cũng vươn tay đòi.

Triệu Văn Thao nhìn Diệp Sở Sở, Diệp Sở Sở liếc mắt: "Nó không gói đâu."

Triệu Văn Thao bất đắc dĩ: “Vợ, em thiên vị quá, khỉ có thể làm sủi cảo sao con trai anh không thể chứ?”

Cô đáp: “Tài Tài gói cho nó ăn, Tiểu Bạch Dương làm sủi cảo cho anh ăn sao?"

Triệu Văn Thao nhanh chóng vung chày cán bột nhỏ lên: “Anh... anh cán bột làm da bánh!”

Tiểu Bạch Dương đợi cả buổi thấy không ai để ý đến hắn, tức giận kêu la lên, Diệp Sở Sở vội vàng dụ dỗ: "Tiểu Bạch Dương không làm ồn nha. Con xem, hoa nở bên ngoài nhìn đẹp hơn kìa."

Tiểu Bạch Dương từ chối xem, chỉ vươn tay đòi bột mì.

Triệu Văn Thao không nỡ để con trai khóc: “Hay là cho nó một chút đi.”

Diệp Sở Sở kiên quyết nói: “Không cho, con trai không thể nuông chiều.”

Triệu Văn Thao nhìn khỉ con đang phá hoại da bánh và nhân bánh, lại nhìn sang con trai, thở dài: “Con trai à, có lẽ con không phải là con ruột rồi!”

Diệp Sở Sở vừa buồn cười vừa tức giận, ôm lấy Tiểu Bạch Dương, nói: “Anh đi luôn đi! Tiểu Bạch Dương còn nhỏ, không thể làm vằn thắn, đợi chừng nào lớn thì gói, bây giờ không thể làm được.”

Tiểu Bạch Dương khóc.

Diệp Sở Sở kiên nhẫn tiếp tục nói: “Không được khóc, khóc cũng không được làm, đợi lớn rồi gói nhé.”

Tiểu Bạch Dương tiếp tục khóc.

"Tiểu Bạch Dương không khóc, nhìn xem, đó là cái gì, bươm bướm bay kìa!”

Tiểu Bạch Dương uốn éo thân thể, không nhìn, tiếp tục khóc.

Diệp Sở Sở điềm nhiên, lặp lại từng lần một: "Khóc cũng không thể gói, Tiểu Bạch Dương lớn rồi mới được, bây giờ không được."

Triệu Văn Thao không nhịn được lại muốn khuyên, Diệp Sở Sở lắc đầu với hắn, sau khoảng chừng mười lần, không biết là Tiểu Bạch Dương mệt mỏi hay là đã hiểu, không khóc nữa, cũng không còn muốn làm sủi cảo nữa, chỉ nức nở, ê a nói gì đó.