Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 292: Tự cung tự cấp



Diệp Sở Sở lau sạch nước mắt và nước mũi của cậu, dịu dàng nói: "Đúng, Tiểu Bạch Dương nói đúng, chính là như vậy. Bây giờ không thể làm sủi cảo, bao giờ ta lớn ta gói hết nhé, Tiểu Bạch Dương nghe lời quá.”

Triệu Văn Thao nhỏ giọng hỏi: “Nó có thể hiểu sao?”

Diệp Sở Sở nói: “Nghe hiểu chứ. Anh đừng xem thường con nít, thật ra cái gì nó cũng hiểu hết, nó biết anh không cho nó làm gì, nếu không thì nó sẽ không khóc, khóc chính là cách để ép anh đồng ý. Những lúc thế này, anh nhất định không được đáp ứng, bằng không thì về sau không đáp ứng nó nó sẽ khóc, rất khó dạy."

Triệu Văn Thao nhìn con, con đừng khóc. Chỉ là nhìn khỉ con đang phá hoại sủi cảo, rất hậm mô, đồng cảm nói: “Con trai, con không giở trò được với mẹ con.”

Diệp Sở Sở chẳng muốn so đo, rửa sạch tay tiếp tục gói sủi cảo, dặn chồng: “Bây giờ mà kệ, tương lai muốn dạy cũng không dạy được nữa. Trẻ con từ nhỏ nên nói cho nó biết có một số việc không thể làm, sau này anh cũng phải chú ý, đừng có nó muốn gì là cho nó cái đấy. Thái độ phải kiên quyết lên.”

Triệu Văn Thao khen ngợi tự tận đáy lòng: “Vợ, anh không nhận ra em dạy trẻ con rất giỏi!”

Diệp Sở Sở nói: "Mẹ dạy bọn em như vậy đấy, em nhớ khi còn bé, chỉ cần chuyện mẹ em nói không được thì em và anh trai cả bọn sẽ lăn qua lăn lại đầy đất, có khóc cũng sẽ không đáp ứng. Sau mấy lần, chỉ cần mẹ em bảo không được thì bọn em sẽ không làm loạn nữa.”

Triệu Văn Thao cảm thán nói: “Mẹ em giỏi thật!”

Diệp Sở Sở bội phục nói: “Đúng vậy, bọn em đều là mẹ trông coi, cha em không quan tâm, ông cũng không quản. Khi tâm trạng không tốt, mệt mỏi thì chửi bọn em một trận, mắng mẹ em không hiểu gì cả. Sau đó mẹ em lập tức trách móc cha, làm chỗ dựa cho bọn em, điều này khiến bọn em cảm thấy mẹ là tốt nhất. Thật ra cha em dù có mắng chửi, nếu bọn em gây rắc rối thì ông vẫn theo phe bọn em, nhưng mẹ em thì không.”

Triệu Văn Thao tiếp lời, nói: “Nhưng các em vẫn cảm thấy mẹ em tốt, cái này chính là chỗ cao minh của mẹ em.”

Diệp Sở Sở nói: “Đúng vậy, vì vậy em dựa theo cách làm của mẹ em để dạy Tiểu Bạch Dương, chắc chắn sẽ không sai được.”

Triệu Văn Thao nhìn con trai, nói: “Con trai à, con thảm quá!”

Tiểu Bạch Dương cũng không biết ba mẹ đang nói cái gì, nhìn thấy cha nói chuyện với mình, lập tức ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, nhìn Triệu Văn Thao đang rất đau lòng, thật muốn cho con trai phá sủi cảo, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không thể phá hư “thành quả lao động” của vợ được.

Sủi cảo đã gói kỹ rồi, sủi cảo mà khỉ con bao khác hẳn sủi cảo bình thường, nhưng Diệp Sở Sở vẫn dùng giấy bọc lại và bỏ vào lòng bếp nướng chín cho nó ăn, khỉ con ăn sủi cảo mà mình tự gói vui vẻ vô cùng.

Triệu Văn Thao nhìn cũng rất vui, hắn đập chút tỏi, trộn dưa leo, hai vợ chồng bắt đầu ăn.

Triệu Văn Thao ăn một cái sủi cảo, nói: “Vợ, bột mì này không tệ, rất dai.”

Diệp Sở Sở nói: “Không phải vậy đâu, mùi vị của bột mì mà anh mua không có gì khác biệt, chỉ có điều là có đốm đen."

Triệu Văn Thao nói: “Đốm đen cũng không có gì, bột mì chúng ta mua nghe nói đã được ray, bột mì của chúng ta cũng có thể ray được. Đợi lát nữa chúng ta nhào kỹ bột mì xem thử xem.”

Bột mì có thể phản ánh rõ nhất độ dai của sợi mì.

Đang nói, Hạ Tùng Chi đã đến, vẫn là một mình đến đây.

Hạ Tùng Chi vẫy tay bị ướt mưa, nhìn thấy sủi cảo trên bàn, cười nói: “Chà, mọi người cũng ăn sủi cảo hả!”

Diệp Sở Sở xuống giường lấy một đôi đũa cho cô ấy, nói: "Nào, chị cũng nếm một cái."

Cô ấy nói: “Nhà chị cũng ăn sủi cảo, chị vừa ăn xong đây. Mọi người ăn muộn quá rồi đấy.”. Nói xong, Hạ Tùng Chi không khách khí, nhận đũa và ăn một cái, nói thẳng: “Ồ, ngon đấy. Sở Sở, nhân bánh em trộn thơm ngon thật!”

Triệu Văn Thao nói: “Sao chị biết là em ấy trộn, lỡ như là tôi trộn thì sao đây?”

Hạ Tùng Chi cười nói: "Tôi đã ăn sủi cảo của nhà anh nhiều lần rồi, Sở Sở còn cùng chúng tôi gói nữa, chẳng lẽ ai trộn nhân bánh mà tôi còn không nhận ra sao?”

Triệu Văn Thao cũng cười nói: "Hóa ra chị thừa dịp tôi không có ở nhà tới nhà của tôi ăn vụng!"

Hạ Tùng Chi cũng giỡn, nói: "Đúng vậy, anh không ở nhà, tôi sẽ tới nhà của anh ăn thật nhiều!”

Cô ấy lại nói tiếp: “Bột mì này là nhà trồng hả?”

Diệp Sở Sở nói: "Đúng, lần này đập xong lúa mạch được hai túi, nên hôm nay ăn thử xem, cũng ngon lắm."

Cô ấy đáp: “Bọn chị cũng vậy, hôm nay trời mưa, đúng lúc có thời gian, chị đã gói bánh bao để nếm thử, không kém hàng mua đâu. Chị còn thấy so với bột mì mua ngoài còn ngon hơn!”

Triệu Văn Thao nói: "Chắc chắn thơm ngon, lúa mạch chúng ta là mới thu hoạch, bột mì mua có phải lúa mạch mới mài hay không thì chưa chắc.”

Hạ Tùng Chi nói: “Cũng không hẳn, rau này cũng được hái từ dưới đất lên, đều còn tươi, ăn rất ngon.”

Diệp Sở Sở nhường cho cô ấy: “Rau ở nông thôn chúng ta trồng luôn ngon, mặc dù hơi mệt nhưng có thế ăn mới tươi. Nào, ăn thêm mấy cái nữa đi.”

Cô ấy đáp: “Không ăn, nhà bọn chị cũng gói với rau hẹ, trứng gà, chị đã ăn no rồi.”

Hạ Tùng Chi để đũa xuống, nhìn về phía khỉ con đang ăn ở đằng kia: "Hôm nay thật sự là thần kỳ, khỉ của nhà em thấy chị không trốn nữa rồi hả?”

Khỉ con ngồi giống như người, cầm sủi cảo ăn, tới nhìn cũng không nhìn Hạ Tùng Chi, còn cầm lấy một chiếc đũa đi đâm tỏi, bị Triệu Văn Thao cản lại, nếu con này ăn cay thì chẳng phải sẽ lật bàn sao. Hắn kéo đĩa tương tới kêu nó chấm

Khỉ con cũng không soi mói, có cái chấm là được.

Hạ Tùng Chi thấy vậy, cười không ngừng.

Diệp Sở Sở nói: “Có lẽ nó quen với chị rồi nên không còn sợ chị nữa.”

Triệu Văn Thao nói: "Gì chứ! Nó đang ăn mà, em nhìn lúc nó ăn xong ấy.”

Quả nhiên, ăn xong khỉ con lập tức trốn ngay.

Hạ Tùng Chi cười nói: “Ha ha! Khỉ nhà các em nuôi đã thành tinh rồi.”

Triệu Văn Thao đắc ý nói: “Mèo nhà bọn tôi cũng thành tinh.”

Sau đó, ra dấu chỉ hai con mèo là Tiểu Bạch và Tiểu Ly đang tranh sủi cảo ăn.

Cô ấy bảo: “Đúng vậy, có người thành tinh như anh, gia súc nhà anh chẳng phải đều thành tinh rồi sao!”

Hạ Tùng Chi nói xong quay đầu nói với Diệp Sở Sở: “Nhân bánh từ quả cà, ớt rất có mùi vị, em làm như thế nào vậy?”

Diệp Sở Sở cười nói: “Quả cà và ớt hầm cách thủy ăn ngon lắm, làm sủi cảo nhất định cũng không kém. Bí ngòi bỏ chút ớt cũng ngon lắm, tới chừng về chị thử xem sao.”

Vẻ mặt Hạ Tùng Chi thỏa mãn: “Đúng vậy, sao chị không nghĩ tới nhỉ. Trong nhà còn có mấy quả bí ngòi, trận mưa này nhất thời cũng không dừng được, để ngày mai chị thử xem. Lúa mạch do mình trồng thật là tốt, bây giờ ăn bột mì cuối cùng cũng không cần cân đo đong đếm. Mẹ chồng chị thấy người ta làm vậy, hôm nay làm sủi cảo cũng nói bọn chị dùng bột mì, không bỏ chút bột kiều mạch nào luôn!”

Triệu Văn Thao ăn sủi cảo nói: “Trước kia không có, nên buộc phải tính toán mà ăn, bây giờ đã có thì phải ăn thoải mái chứ!”

Hạ Tùng Chi nói: “Cái này thật đúng là nhờ anh, nếu không nhờ anh lo liệu trồng lúa mì thì đến bây giờ chúng tôi ăn bột mì cũng gay go. Anh xem, ngoài lúa mạch thì chúng ta có thể trồng gạo hay không, nếu có thể trồng thì chúng ta cũng trồng.”

Triệu Văn Thao lắc đầu: "Tôi hỏi rồi, đất chúng ta không trồng được lúa, nhưng mà cũng không sao, tôi nghĩ biện pháp lấy một chút từ Bàn Cẩm, bên bọn họ sản xuất lúa nước, chúng ta có thể dùng gạo kê để đổi."