Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 293: Sủi cảo gói da bánh bằng bột mì



Hạ Tùng Chi nói: “Cái đó đổi bao nhiêu được bấy nhiêu, đổi lúa hay là gạo thì cũng không như nhau được.”

Hạt thóc và gạo hơn kém một lớp da, đương nhiên là không giống nhau rồi.

Triệu Văn Thao nói: “Là gạo, đổi về là ăn liền được, đỡ phải gia công. Về phần đổi như thế nào, tôi đi hỏi thì được biết là trước kia một cân hai hoặc một cân ba gạo kê đổi được một cân gạo, bây giờ thì không biết. Năm nay còn chưa thu hoạch lúa, chúng ta muốn đổi thì phải đổi gạo mới.”

"Vậy cũng được, đến lúc đó đừng quên nói với tôi một tiếng, tôi đổi chút, năm ngoái nhà tôi trồng hơn mười mẫu hạt kê, có thể đổi hơn mười cân gạo."

Triệu Văn Thao há miệng ra là chơi lớn: “Hơn mười cân à, quá ít, ít gì cũng phải gần một trăm cân mới được.”

Hạ Tùng Chi im lặng: "Nhiều vậy thì tôi phải hỏi người nhà một chút."

Bây giờ bọn họ còn đang sống chung, một mình cô ấy không tự quyết được.

Triệu Văn Thao nói: "Không có gì, bây giờ cũng không vội."

Tháng tám cây lúa mới có thể phát triển hết, bán ra cũng phải cỡ tháng chín, còn đến hai tháng, ai cũng không cần phải gấp.

Hạ Tùng Chi trò chuyện, nhìn thời gian đã đến giờ cho con uống sữa, phủ thêm tấm bao bố, vội vàng đi về.

Diệp Sở Sở đứng ở cửa phòng hô: “Lần sau chị ôm theo con là có thể ngồi thêm một lát rồi!”

Hạ Tùng Chi ném lại một câu, chạy thẳng một đường mất dạng: “Không ôm theo đâu, đi tiểu tôi không发弄!”

Diệp Sở Sở bất đắc dĩ lắc đầu, đóng cửa lại quay vào nhà.

Triệu Văn Thao nghe được lời vợ nói, nói: “Mưa lớn thế này, không nên ôm con ra ngoài đâu.”

Cô đáp: “Trời đẹp chị ấy cũng không đem theo, không biết Hạ Tùng Chi bị sao mà lười chăm sóc con.”

Diệp Sở Sở nhìn Tiểu Bạch Dương ngáp: "Tiểu Bạch Dương buồn ngủ hả!". Nói xong, bế con lên, bắt đầu dỗ dành.

Triệu Văn Thao cầm chén đũa, thu dọn, sau khi rửa sạch quay về thấy con đã ngủ: "Nó ngủ nhanh thật đấy."

“Con nít thường ngủ nhanh, anh cũng ngủ một lát đi.”

Diệp Sở Sở đặt con trên giường gạch, đặt một cái bộ đồ con nít lên che bụng con.

Triệu Văn Thao nói: "Hạ Tùng Chi là ngại phiền toái mới không ôm theo con nhỉ?"

“Có lẽ vậy, ban đầu còn vui vẻ ôm ra vui đùa, về sau không biết vì sao không muốn ẫm theo nữa. Tất cả đều tự làm, cô ấy nói con là do mẹ chồng cô ấy chăm, còn cô ấy thì ra đồng làm việc.”

“Vậy đứa bé bị đói bụng thì phải làm sao?”

“Áng chừng thấy tới lúc thì cô ấy sẽ về.”

“Con đường đó xa mà đi tới đi lui, vậy còn có thể làm việc được bao nhiêu chứ?”

“Cũng không hẳn, cũng may bọn họ chưa ra riêng, đều ở chung, nâng đỡ, giúp đỡ nhau.”

Triệu Văn Thao rất hoài nghi: “Thì cứ thế sao còn muốn ra riêng được, một mình cô ấy còn ẫm theo đứa con sao xoay sở được? Triệu Văn Chí lại còn phải đi học, chỉ tới thứ bảy, chủ nhật mới có thời gian.”

Diệp Sở Sở nói: "Ba miệng ăn mà, có lẽ có thể đi?"

Triệu Văn Thao nói: “Ruộng của một người cần một người khác chăm sóc, cô ấy còn mang theo con ra đồng, vậy sao làm việc được?”

Diệp Sở Sở vẫn còn khắc sâu ấn tượng đối với ra đồng làm việc khi còn trong đội sản xuất, từ sau khi phân ruộng thì cô không xuống nữa, cũng không biết hầu hạ ba miệng ăn cần cụ thể bao nhiêu thời gian.

“Thôi Nhị và cha cậu ta phục vụ cho nhà bọn họ và nhà chúng ta là sáu miệng ăn, còn hai người Triệu Văn Chí và Hạ Tùng Chi thì lâu dài, một người có công việc, một người có con. Cho dù là bớt đi ba miệng ăn thì cũng không chăm sóc nổi, trừ phi mẹ chồng cô ấy có thể giúp đỡ một tay.”

Diệp Sở Sở nằm trên giường gạch, nghe tiếng mưa bên ngoài: “Hạ Tùng Chi chưa nói, chỉ nói muốn xây phòng để ra riêng, em cũng không tiện hỏi kỹ. Hạ Tùng Chi có chút thay đổi."

Triệu Văn Thao kéo một cái chăn qua đắp lên cho vợ và mình, nói: "Có ai mà không thay đổi, đều sẽ thay đổi thôi. Ngủ đi, vợ, chuyện nhà người ta, chúng ta không cần quan tâm.”

ở nông thôn chỉ cần mưa xuống là sẽ làm sủi cảo, dù sao mùa hè đã bận rộn, trời đẹp thì phải xuống ruộng làm việc, cũng chỉ có trời mưa có thể nghỉ ngơi một chút, thuận tiện khao mình một chút. Trước kia đều là gói da bánh từ bột kiều mạch, năm nay trồng lúa mạch, còn được mùa nữa, bèn gói hết bằng da bánh từ bột mì, nếm thử xem bột mì được mài ra từ lúa mạch nhà mình trồng có mùi vị gì.

Chị hai gói nhân bánh bí ngòi bằng da bánh làm từ bột mì, tầm này bí ngòi ăn không hết, hầu hết đều dùng để làm nhân bánh.

Anh hai ăn một cái, hài lòng đến không thể hài lòng hơn: “Ừm, bột mì này coi như cũng tạm.”

Ba đứa bé ăn như hổ đói, chị hai không thể không lên tiếng: "Các con chậm một chút, trong nồi còn nữa mà, đủ cho các con ăn rồi!"

Thiết Đản ậm ờ nói: "Còn không biết chừng nào mới được ăn tiếp mà!”

Ba mẹ đều là người keo kiệt, lần này được ăn bánh sủi cảo gói bằng da bánh từ bột mì, có lẽ lần sau được ăn là phải tới lễ mừng năm mới được.

Anh hai lập tức nói: “Con trai, con yên tam đi. Bây giờ chúng ta đã trồng lúa mạch rồi, sau này con muốn ăn bột mì thì ăn lúc ấy.”

Thiết Đản nói cực nhanh: “Thật ạ? Con muốn ăn bột mì mỗi ngày!”

Hai đứa trẻ khác cũng trông mong nhìn cha mẹ của mình.

Anh hai nhìn về phía chị hai như hỏi có thể ăn mỗi ngày không?

Chị hai tức giận nói: "Lại còn ăn bột mì mỗi ngày, anh có năng lực đó hả, anh kiếm nổi chưa? Lại còn ăn mỗi ngày, tôi còn muốn ăn gạo mỗi ngày đây này!"

Thiết Đản hừ một tiếng: "Biết thừa cha mẹ lừa gạt mà."

Sau đó, vùi đầu ăn, thì thầm một câu: "Chú sáu có thể ăn bột mì mỗi ngày, không trồng lúa mạch cũng được ăn mỗi ngày, nhà chúng ta đã trồng lúa mạch rồi, nhưng vẫn không thể ăn mỗi ngày..."

Tuy rằng nó nói ú ớ nhưng anh hai vẫn nghe thấy rất rõ ràng, trong lòng có hơi buồn, sau đó khẽ cắn môi nói: “Không phải là bột mì sao, cho mày ăn! Cùng lắm thì sang năm tao không trồng gì nữa, chỉ trồng lúa mạch.”

Chị hai tức giận: “Anh điên rồi hả!”

Anh hai nói: “Con muốn ăn thì cho nó ăn, nếu trồng lúa mạch mà không thể ăn mỗi ngày thì còn có ý nghĩa gì!”

Chị hai còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, ở trước mặt con phải bảo vệ uy tín của gia chủ là chồng mình, về phần ăn cái gì không phải chị ta nói cái gì là ăn cái đó.

Nhà anh ba cũng gói sủi cảo hết, nhân bánh cũng là bí ngòi. Bấy giờ bí ngòi bội thu,大读书 cũng dùng để làm nhân bánh.

Da bánh từ bột mì, nhân bánh là bí ngòi, anh ba cắn một miếng sủi cảo và một miếng tỏi, mồ hôi thuận theo mặt chảy xuống, vô cùng thỏa mãn. Ừ, đây mới chính là cuộc sống hạnh phúc!

Chị ba nhìn hai đứa con ăn như mấy bé hổ con, cũng rất vui.

Chị ba nói: “Ai cũng nói chỗ chúng ta không trồng được lúa mạch, đây không vẫn trồng được sao. Em ăn thấy không kém mua ngoài chút nào.”

Anh ba nói: “Cũng không hẳn, anh ăn thấy ngon hơn mua ngoài, không biết trước kia mấy người đó nghĩ gì mà không biết trồng lúa mạch.”

Chị ba nói: "Đừng nói trước kia, ngay tại lúc này, nếu không phải có chú sáu tìm cách trồng lúa mạch thì ai cũng không nghĩ ra. Chẳng những không thể nghĩ tới mà còn không cho chúng ta trồng nữa, toàn là mấy người bảo thủ!”

Chị ba rất may mắn vì lúc ấy học em chồng trồng lúa mạch, nếu không lúc này sao có bột mì mà ăn được? Còn có thể ăn một chút bột kiều mạch mà không cần trộn lẫn sao?

Anh ba nói: “Não dưa của thằng sáu đúng là tốt thật, lá gan cũng lớn, nói trồng là trồng, lại còn thật sự trồng ra được.Về sau phải nhìn sít sao nó vào, thấy nó làm gì là làm cái nấy, chuyện tốt nhưng đừng lôi chúng ta xuống theo là được.”