Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 346: Mẹ chồng nàng dâu gây gổ



Triệu Văn Thao đi rồi, mẹ Triệu lo lắng Diệp Sở Sở sợ hãi, ngoài ra cũng lo lắng việc khác nên tới làm bạn. Dù sao tội phạm giết người chạy tới hồi đợt trước có thể dọa chết người.

Diệp Sở Sở nói: “Mẹ, mẹ đừng chạy tới chạy lui, trong nhà có Đại Hắc và Tiểu Hắc, chúng nó rất giỏi.”

Mẹ Triệu yêu thích ôm Tiểu Bạch Dương, nói: “Có giỏi thì cũng là chó, sao giỏi bằng người được. Con đừng tưởng buổi tối Văn Thao không về vào buổi tối khi nó không ở bên ngoài thì không sao, bây giờ thì không ổn đâu. Con biết đó, Văn Thao phải đi mấy hôm, lỡ như bị người xấu nhớ nhung thì tiêu rồi. Ban ngày mẹ lo lắng cho con lắm, nếu thật sự không ổn thì con bảo Hạ Tùng Chi đến làm bạn với con đi.”

Diệp Sở Sở cười nói: "Ban ngày ai dám chứ. Hơn nữa, mẹ à, mẹ cũng thấy đã xây nhà ở đây rồi, ban ngày có nhiều người tới thế mà, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mẹ Triệu nói: “Mặc dù con có hàng xóm rồi nhưng vẫn cách nhau quá xa. Đừng thấy trong thôn chen lấn nhau, nhưng san sát, cũng an toàn. Nếu thật sự không được thì con đến trang trại thỏ ở vài hôm đi.”

Diệp Sở Sở nói: “Không cần đâu mẹ. Mẹ, trời lạnh, tối còn đóng băng, con phải đốt lò sưởi nếu không thì dưa chua sẽ đông lạnh mất.”

Mẹ Triệu nói: “Cũng đúng.”

Nói xong, mẹ Triệu nhắc tới chị tư: “Mẹ chị tư đến rồi, cái bà già đó còn rất biết chọn lúc để đến.”

Diệp Sở Sở nói: “Vừa hay anh tư không có ở nhà, bác ấy sẽ làm bạn với chị tư.”

Mẹ Triệu nói: “Làm bạn thì làm bạn, nhưng làm bạn thì con cứ nhìn đi, chắc chắn không thể thiếu càn quét không ít đồ với gạo đâu!”

Diệp Sở Sở nói: “Cứ cầm lấy chút đi, cũng đâu phải người ngoài.”

Mẹ Triệu nói: “Sở Sở à, là con không biết nhà mẹ đẻ của chị tư con và nhà mẹ đẻ của con không giống nhau. Thằng em trai của nó là đứa hết ăn lại nằm, hoàn toàn dựa vào các chị nuôi. Mẹ chị tư con bất công thiên vị hẳn một bên, còn mong sao có thể bán con gái để nuôi con trai của bà ta!”

Diệp Sở Sở cũng từng nghe nhà mẹ đẻ chị tư trọng nam khinh nữ ghê gớm, nhưng chuyện này quá phổ biến vào thời của cô nên cô hiểu rất rõ, nhưng hiểu thì hiểu chứ cũng không thích.

Vẫn là thời đại này tốt hơn, ít nhất sẽ phản đối sự bất công như vậy.

Mẹ Triệu còn nói tiếp: “Chị tư con cũng là đứa không có đầu óc. Cha mẹ nó trọng nam khinh nữ, nó cũng trọng nam khinh nữ. Con xem xem cách nó đối xử với ba đứa con gái của nó như thế nào, đều là cốt nhục thân sinh thế nhưng đối đãi cứ như “cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt”, nói nữa chỉ khiến người khác tức giận!”

Diệp Sở Sở cũng không biết nói gì, lập tức dời sang chủ đề khác: "Mẹ, buổi trưa chúng ta làm sủi cảo nhé?"

Mẹ Triệu nói: “Ăn sủi cảo hả, dưa chua chua chưa? Nếu chua rồi thì chúng ta bỏ thêm chút dưa chua làm nhân bánh sủi cảo.”

Diệp Sở Sở nhận Tiểu Bạch Dương, xem chừng có lẽ đứa nhỏ này muốn đi tiểu rồi.

Mẹ Triệu đi nếm dưa chua: "Ừ, coi như cũng được, bỏ thêm dưa chua làm nhân bánh sủi cảo đi. Sở Sở, dưa chua của con chua rất nhanh đó."

Diệp Sở Sở vừa cho Tiểu Bạch Dương tiểu vừa nói: “Hẳn là do phòng nóng, với cả con tích cũng sớm.”

Mẹ Triệu ngạc nhiên nói: “Tiểu Bạch Dương còn nhỏ vậy mà đã biết đứng tiểu rồi!”

Lúc này, Tiểu Bạch Dương đang được Diệp Sở Sở giữ hai tay, đứng trên đất, chỉnh hướng tiểu vào trong thùng nước tiểu. Vừa nghe mẹ Triệu nói vậy, Tiểu Bạch Dương còn ngẩng mặt lên cười với mẹ Triệu.

Mẹ Triệu thật sự là vui vẻ vô cùng, nói: “Sở Sở, con dạy thế nào vậy?”

Diệp Sở Sở đâu thể không biết xấu hổ, cô có thể nói là mình lười quá sao? Từ khi ở cử đã cố ý dạy Tiểu Bạch Dương đi đái, cô không thích giặt tã, cũng không thích dọn bãi con nít tiểu. Cũng may Tiểu Bạch Dương rất nể tình, rất nhanh đã hiểu tâm ý của người mẹ già là cô, muốn tiểu cũng cho tín hiệu, đợi đến khi có thể đứng lên đi vài bước rồi thì Diệp Sở Sở bắt đầu dạy cậu tự đứng và chỉnh hướng tiểu vào trong thùng nước tiểu, và cũng cố ý dạy cậu đi đại tiện thì ngồi xổm xuống.

Diệp Sở Sở sợ mẹ chồng biết mình không muốn chăm sóc cháu trai sẽ tức giận nên nói thế này: “Mẹ, con nít lớn vậy là có thể làm được mà?”

Mẹ Triệu nói: “Ai nói! Con nít lớn vậy đều ăn trong ổ đại tiểu tiện trong ổ hết!”

Cô nói: “Thật hả, vậy Tiểu Bạch Dương thật đúng là rất thông minh rồi!”

Diệp Sở Sở khen ngợi con trai một câu, chờ cậu đái xong rồi thì ôm cậu đi rửa tay.

Mẹ Triệu đã nhìn ra, người con dâu này là một người thích sạch sẽ. Cháu trai tiểu xong thì phải rửa tay, con dâu cũng là rửa tay, còn có căn phòng này, không nhiễm một hạt bụi, thùng nước tiểu đứa nhỏ xài cũng phải đặt bên ngoài. Trong lòng bà thầm lắc đầu, bảo sao Tiểu Bạch Dương được dạy dỗ sạch sẽ như vậy!

Diệp Sở Sở rửa tay xong đưa Tiểu Bạch Dương cho mẹ Triệu: "Mẹ, con đi làm nhân bánh."

Mẹ Triệu cũng vui vẻ dỗ dành cháu trai, lập tức đón đứa cháu nhỏ và trêu chọc, và còn nhìn Diệp Sở Sở làm việc.

Diệp Sở Sở rửa dưa chua qua nước trước, ba lần, ba lần nước đều là nước ấm. Lần đầu tiên rửa cả, sau hai lần thì tách ra và cắt, cắt xong bóp nhẹ, để trong chậu, sau đó lấy dao thớt. Tiếp đó rửa thịt, cắt thịt, băm nhân bánh, bỏ dưa chua vào và trộn lẫn, lấy các loại hộp gia vị từ phòng Tây ra, các loại hộp gia vị được đặt trong một hộp lớn, sau khi dùng xong thì cất về chỗ cũ.

Mẹ Triệu nói: “Sao con để hộp gia vị ở phòng Tây vậy, mỗi lần dùng sẽ tốn nhiều sức.”

Diệp Sở Sở nói: “Nhóm lửa có bụi, đốt bếp lò cũng có bụi, dơ lắm.”

Mẹ Triệu cạn lời, ở nông thôn có nhà ai không như vậy chứ!

Mẹ Triệu không nhịn được nói: “Sở Sở, sạch sẽ quá cũng không tốt. Vừa vừa là được rồi.”

Diệp Sở Sở cười, nói: "Mẹ, con biết rồi."

Nói xong tiếp tục làm việc.

Nhào một mì thành từng nắm, sau đó dùng chày cán bột cán qua, mỗi nắm cán qua. Mẹ Triệu đã hiểu vì sao con trai nói Diệp Sở Sở ở nhà thường xuyên làm sủi cảo. Làm việc nhanh như vậy, ăn sủi cảo, dù là ăn bánh bao cũng không thành vấn đề.

Diệp Sở Sở bao nhân bánh khác nhau, có cải bỏ thịt có cái không bỏ. Bỏ thịt là cho mẹ chồng ăn, không thịt là để mình ăn.

Mẹ Triệu thấy vậy, nói: “Sở Sở, con còn cho con bú, không ăn thịt không được đâu.”

Cô đáp: “Mẹ, không sao đâu. Hôm qua con mới uống canh gà, sữa của con cũng đủ cho Tiểu Bạch Dương bú.”

Diệp Sở Sở nhìn con trai, cười, nói: “Bây giờ nó muốn ăn cơm hơn, canh gà nấu cháo gạo ăn ngon lành.”

Mẹ Triệu cúi đầu nhìn đôi mắt mắt to đen tuyền của cháu trai, hôn một cái: “Con chúng ta đau lòng mẹ, đã như vậy thì cho ăn chút cơm đi! Khi còn bé Văn Thao cũng vậy, khi đó nhà nghèo, không có gì ăn, mấy đứa anh em Văn Thao, nhất là Văn Thao mới một tuổi đã ăn rồi, bị đói gào khóc. Cha con mượn Đông mượn Tây nói khô nước miếng với người ta mới được chút gạo mang về, nấu thành cháo cho bọn nó uống. Nuôi nấng một đứa bé thật đúng là không dễ! Thế này còn đỡ, chứ chị cả con ngày xưa còn có hai đứa con, đều bị chết đói.”

Diệp Sở Sở cũng thở dài một hơi, nói: "Mẹ con cũng mất hai đứa con. Con còn một người chị lớn, chưa qua tháng đã chết rồi, còn có anh nữa. Nếu còn sống thì là anh hai của con, khi đó mọi nhà đều như vậy.”

Mẹ Triệu nói: “Cũng đúng, nhà ai mà không chết mấy đứa con chứ. Mọi người đều xem nhẹ rồi, con cái nhiều vậy, chết thì chết thôi. Hồi sinh Văn Thao thì tốt hơn nhiều, nó vừa khéo sinh ngay mùa hè, chưa ăn thì lên núi tìm kiếm một cái là có thể tìm chút gì ăn. Dù ăn không đủ no nhưng cũng sẽ không chết đói. Không ngờ, sau hơn hai mươi năm, mùa đông lạnh lẽo còn được ăn sủi cảo nhân thịt, còn là gói bằng bột mì nữa. Cuộc sống thật sự là càng ngày càng tốt rồi!"