Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 347: Chuyện nhà



Diệp Sở Sở cười nói: “Mẹ, nhất định là cuộc sống của chúng con sẽ càng ngày càng tốt hơn, mẹ hãy chờ xem, chưa đến hai mươi năm nữa, chắc chắn cuộc sống sẽ tốt hơn so với bây giờ ạ!”

“Mẹ còn có thể sống đến lúc đó sao?” Mẹ Triệu cười nói.

“Xem mẹ nói kìa, hơn hai mươi nữa mẹ đã già bao nhiêu đâu, sao lại không thể sống tiếp chứ!”

“Chưa tới hai mươi năm nữa là mẹ đã hơn bảy mươi tuổi rồi, người già ai cũng đều nói, sống đến tuổi bảy mươi bảy, Diêm Vương không gọi thì cũng có quỷ nhỏ tới làm phiền!” Mẹ Triệu nói.

“Cũng nói như vậy đi, mấy người già tám - chín mươi tuổi đâu nhỉ, còn có người hơn một trăm tuổi mà, mẹ, mẹ cũng phải học hỏi bọn họ.” Diệp Sở Sở nói.

“Đúng, học hỏi từ bọn họ!” Mẹ Triệu vừa nói xong thì thấy Tiểu Bạch Dương đang mở to mắt nhìn bà, bà trêu chọc đứa nhỏ một chút: “Tiểu Bạch Dương, bà nội học từ bọn họ, sống đến một trăm tuổi, nhìn Tiểu Bạch Dương có vợ, trông con cho Tiểu Bạch Dương, Tiểu Bạch Dương có chịu không?”

“Bà!” Đột nhiên Tiểu Bạch Dương cất tiếng nói.

Mẹ Triệu ngẩn người, sau đó bà mừng rỡ nói: “Sở Sở, con có nghe được được không, Tiểu Bạch Dương đã gọi mẹ là bà nội đấy! Tiểu Bạch Dương, tới đây gọi bà là một tiếng bà nội, gọi bà nội này!”

“Bà!” Tiểu Bạch Dương lại gọi bà thêm một tiếng.

Diệp Sở Sở cười nói: “Mẹ, Tiểu Bạch Dương đã nói được từ lâu rồi, thằng bé còn gọi được một tiếng ông nội nữa đấy, bây giờ chỉ mới bập bẹ được có một vài từ, nói ra đúng một chữ.”

“Từ từ rồi thằng bé sẽ biết! Tới đây Tiểu Bạch Dương, gọi bà là một tiếng bà nội để bà nghe một chút nào!” Mẹ Triệu gọi Tiểu Bạch Dương tới trước mặt bà và bảo Tiểu Bạch Dương gọi bà một tiếng.

Tiểu Bạch Dương bắt đầu tươi cười hớn hở gọi bà một tiếng, nhưng dù cậu có gọi đến mấy tiếng thì bà cũng không cảm thấy thỏa mãn. Lúc này, cậu nhăn mặt lại mà nhìn Diệp Sở Sở đang gói sủi cảo, mẹ Triệu lại yêu cầu cậu gọi thêm lần nữa, cậu tỏ ra tức giận mà đẩy mẹ Triệu ra, lại còn lắc đầu, ngậm chặt miệng, mẹ Triệu chẳng những không nổi giận mà bà còn không nhịn được cười.

“Đứa nhỏ này giống y như Văn Thao lúc còn bé vậy! Vô cùng bướng bỉnh!” Mẹ Triệu vừa nói vừa chọc vào trán của Tiểu Bạch Dương: “Cháu đấy, cháu giống hệt cha cháu khi còn bé!”

Tiểu Bạch Dương giơ bàn tay nhỏ bé lên mà kéo tay của mẹ Triệu ra, sau đó cậu bò tới bên Diệp Sở Sở, Diệp Sở Sở nhìn giờ một chút rồi cười nói: “Mẹ, thằng bé muốn bú sữa rồi, con cho thằng bé bú trước rồi lát nữa con gói sủi cảo tiếp.”

“Không sao, con cứ cho thằng bé bú đi, mẹ tới gói.” Mẹ Triệu xuống nhà đi rửa tay.

Diệp Sở Sở ôm lấy Tiểu Bạch Dương rồi cười nói: “Sao con không gọi bà nội thế?”

Tiểu Bạch Dương cũng không để ý tới chuyện đó, mà để lộ dáng vẻ thật sự không nhịn được nữa.

Mẹ Triệu rửa tay xong thì ngồi gói hết mấy gói sủi cảo còn dư lại, rồi đem đi hấp.

“Mẹ, mẹ ở đây, ở bên trại thỏ liệu có ổn không ạ?” Diệp Sở Sở hỏi bà.

“Không sao cả, mẹ bảo cha của con dán mắt vào rồi, có mấy ngày thôi.” Mẹ Triệu trả lời.

Diệp Sở Sở vừa cho cậu nhóc bú, vừa ngồi bóc củ tỏi, sủi cảo dưa chua kèm với tỏi giã, sẽ vô cùng thơm!

“Thằng bé có thể ăn sủi cảo sao?” Mẹ Triệu hỏi.

“Cho thằng bé ăn một chút sủi cảo là được, bây giờ thằng bé vẫn chưa thể ăn muối.” Diệp Sở Sở nói tiếp: “Con cũng nghe chị ba của con nói, trước ba tuổi cố gắng không được ăn muối.”

“Ba tuổi ư, lâu như vậy sao!” Mẹ Triệu cũng không am hiểu lắm, nhưng bà cũng biết trẻ con bây giờ không giống với trẻ con ngày trước nữa nên bà cũng không hỏi gì nữa.

Diệp Sở Sở thấy mẹ chồng không lên tiếng phản đối thì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô còn lo rằng mẹ chồng cô sẽ khăng khăng muốn cho đứa nhỏ ăn.

Thật ra thì nếu là lời do chị tư nói thì có thể là mẹ Triệu sẽ nói vài câu, nhưng còn Diệp Sở Sở thì không, dù sao thì cứ nhìn đứa trẻ thì biết, cô nuôi con tốt như vậy, sạch sẽ, khỏe mạnh, bà cần gì phải quản chứ!

Hầu hết là người già bằng lòng lo liệu, cũng không thích việc mà người trẻ tuổi làm, chỉ cần thấy nuông chiều thì sẽ xen vào, còn việc mà Diệp Sở Sở làm, mẹ Triệu nhìn vào cảm thấy rất thuận mắt, nên dĩ nhiên là bã sẽ không nói gì nhiều.

Sau khi lấy sủi cảo ra khỏi nồi, Diệp Sở Sở cầm lấy một quả dưa leo, mẹ ba cá ngồi vào trước bàn.

Tiểu Bạch Dương lại kêu a a a, ngón tay chỉ về phía tây, mẹ Triệu không hiểu cậu có ý gì.

“Đứa nhỏ này muốn gì thế?” Mẹ Triệu hỏi cô.

“Thằng bé bảo Tài Tài ăn cơm nữa.” Diệp Sở Sở cười nói: “Mẹ, mẹ ăn đi, mẹ không cần phải để ý đến thằng bé đâu.”

Khỉ nhỏ lại càng không cần phải nói, bởi vì mẹ Triệu có ở đây nên nó không dám tới, căn phòng ở phía tây yên lặng không một tiếng động.

“Ây da, đứa nhỏ này, còn biết bảo cho con khỉ ăn cơm nữa!” Mẹ Triệu lắc đầu một cái: “Đúng thật là một tiểu yêu tinh!”

Diệp Sở Sở múc một chén sủi cảo, bỏ thêm một ít dưa leo, rồi bưng tới căn phòng phía tây cho khỉ nhỏ ăn. Tỏi thì quên đi, vì khỉ nhỏ không thể ăn tỏi được.

Tiểu Bạch Dương vẫn cảm thấy chưa hài lòng lắm, cậu không ngừng chỉ về phía căn phòng phía tây, ý bảo rằng khỉ nhỏ tới ăn ở phòng này. Diệp Sở Sở không còn cách nào khác, chỉ đành giải thích cho cậu nghe.

“Tài Tài ăn ở trong phòng đó, đợi hai ngày nữa, Tài Tài sẽ tới ăn cùng với Tiểu Bạch Dương.”

Cứ như vậy, Diệp Sở Sở nói với cậu đến mấy chục lần thì Tiểu Bạch Dương mới không chỉ nữa.

Mẹ Triệu bất đắc dĩ nói: “Sở Sở à, thằng bé nghe và hiểu được gì à, con nhìn con kìa, con thật sự cho là thằng bé hiểu sao!”

Diệp Sở Sở đáp lại lời bà: “Mẹ, nói nhiều một chút thì thằng bé có thể nghe và hiểu được mà, mẹ xem kìa, bây giờ thằng bé đã biết điều hơn rồi.”

Mẹ Triệu còn có thể nói gì nữa, bà chỉ có thể nói với Tiểu Bạch Dương rằng: “Tiểu Bạch Dương à, cháu đúng thật là biết cách giày vò người khác!”

Sau khi thu dọn bữa cơm xong, Tiểu Bạch Dương đã đi ngủ, mẹ chồng và cô nằm ở trên giường, họ trò chuyện với nhau, cả hai đều hỏi bây giờ Triệu Văn Thao đã đi đến đâu rồi, ở trên đường đã ăn gì chưa, ngủ ở đâu, một mẹ một vợ, ai cũng đều rất nhớ anh.

“Mẹ, có nhiều người như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lần này tới lượt Diệp Sở Sở an ủi ngược lại mẹ chồng: “Vả lại còn có anh tư đi theo nữa mà.”

“Anh tư của con là một người không lanh lợi mấy, ra ngoài thì không thể nhờ cậy vào được.” Mẹ Triệu nói tiếp: “Nếu là anh ba con đi theo thì tạm được, nhưng anh ba của con lại bận làm đậu hũ, nên không đi theo được.”

“Mẹ, anh tư không như mẹ nói đâu, anh tư là một người có rất nhiều sáng kiến đấy ạ.” Diệp Sở Sở nói với bà.

Theo cách nhìn của Diệp Sở Sở, anh hai Triệu là một người rất hiền lành, anh ba Triệu thì là một người khá lanh lợi, chỉ có anh tư Triệu này thì cô không thể nhìn thấu hết được. Trước đây, cô còn tưởng rằng anh tư Triệu và chị tư Triệu vẫn luôn muốn có con trai, kết quả là sinh ra Ngũ Nha, mà anh tư Triệu cũng chẳng thất vọng như anh ta tưởng tượng, ngược lại là chị tư Triệu, chị ta cứ nói lảm nhảm cả ngày.

Theo lý thuyết thì khát vọng muốn có con trai của đàn ông cao hơn so với phụ nữ, nhưng nhìn anh tư Triệu bây giờ, cứ như là không có gì vậy, thế nên Diệp Sở Sở cho rằng anh tư Triệu vẫn có biểu hiện ở bên trong, chứ không phải là như vẻ bề ngoài.

Cô vừa nói như vậy thì mẹ Triệu lại nói: “Thằng đó thì không thể trông cậy vào được. Nói tới đây thì mẹ lại cảm thấy lo lắng, nếu không có con trai thì chị tư của con sẽ phát điên mất, mẹ cũng đã từng nói qua chuyện này với anh tư của con rồi, anh tư của con nói đã nghĩ thông suốt rồi, con trai hay con gái đều đã được định trước, không nên cưỡng cầu, mẹ có nói với nó rằng đứa con hiếu thuận không phân biệt là con trai hay con gái, phải nuôi dạy ba đứa con thật tốt, anh tư con cũng nói như vậy, nhưng chị tư của con lại thiếu hiểu biết, nói thế nào cũng không hiểu ra được!”

Diệp Sở Sở nghĩ tới việc chị tư Triệu như vậy, cũng thở dài một hơi, hết cứu nổi rồi, chẳng qua là lần này cô không đánh giá không tốt, nhắc tới Triệu Văn Thao lần nữa thì mẹ chồng sẽ lại lo lắng, thế nên cô nhanh chóng chuyển sang đề tài thiết kế trại thỏ của cô.

“... Mẹ, cái này là do vẽ vẽ, mẹ nhìn đẹp không?” Diệp Sở Sở đưa bản thiết kế trại thỏ do chính tay cô vẽ bằng bút chì cho mẹ chồng xem.

Quả nhiên, mẹ Triệu đã bị dời sự chú ý, bà cầm lấy bức vẽ và nhìn, bà cảm thấy rất ngạc nhiên: “Ây! Này là do con vẽ sao, con vẽ đẹp như thế à!”

“Mẹ, mẹ nhìn ra đó là cái gì sao?” Diệp Sở Sở cười nói.

“Con nghĩ là mẹ đang lừa con à!” Mẹ Triệu cười nói, rồi chỉ lên nội dung của bức vẽ: “Đây là cây, cây ăn trái, đây là nhà, đây là cái cầu nhỏ, còn đây là cái xích đu, cái này là cái đình…”