Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 372: Đóng gói văn nghệ



“Chị cậu rất khỏe, con cái biết chạy nhảy rồi, thỏ và gà mà chị cậu nuôi cũng tốt. Thực sự trong nhà không có chuyện gì, ngoại trừ làm việc khá mệt ra thì đều yên bình.” Anh tư nói.

Tiểu Mã cảm thán nói: “Lúc em ở nhà chỉ muốn ra ngoài, cảm thấy ra ngoài mới là tốt nhất, trong nhà chẳng có ý nghĩa gì cả. Đợi lúc ra ngoài rồi mới phát hiện cũng chẳng có gì, nhưng mà trở về thì lại không trở về được nữa.”

“Biết rồi, ở nhà thì không buông bỏ được trái tim của cậu.” Anh tư lĩnh hội rất nhanh, cái này đã biết dùng rồi: “Nếu đã ra ngoài rồi thì hãy làm cho thật tốt nhé, có thể ở lại là ở lại, không thể ở lại thì kiếm nhiều tiền một chút rồi trở về xây căn nhà cưới vợ sống qua ngày!”

Tiểu Mã dạ: “Anh tư nói rất đúng, có điều em muốn ở lại, em không chịu nổi sự mệt nhọc khi trồng trọt. Em dự định làm cho thật tốt để góp ít tiền, mua một căn nhà. Có căn nhà cho riêng mình rồi, đến lúc đó đưa cha mẹ em đến đó để bọn họ hưởng phúc ở thành phố lớn!”

“Tiểu Mã à, cậu đúng là có tiền đồ!” Anh tư khen ngợi: “Cha mẹ cậu mà biết thì nhất định sẽ rất phấn khởi!”

“Trước đây em không hiểu chuyện, làm họ tức giận, lúc này em mới biết được trên đời này chỉ có cha mẹ là gần gũi nhất! Thật ra em nhớ nhà lắm.” Tiểu Mã nói rồi dụi mắt một cái.

Anh tư thấy thế thì khá xúc động, qua đây vỗ vỗ vai cậu ta: “Hãy làm cho thật tốt nhé.”

Tiểu Mã gật đầu nặng nề.

Buổi trưa Diệp Minh Bắc vội tới đưa cơm cho anh tư. Buổi chiều Tiểu Mã còn phải huấn luyện bèn vội vàng trở về.

“Ở lại ăn cơm rồi hẵng đi.” Anh tư có vẻ không nỡ.

“Thứ cậu ấy ăn không giống với chúng ta đâu.” Diệp Minh Bắc nói.

Anh tư đã quên mất việc này, cẩn thận hỏi: “Một hai bữa thôi cũng không được ư?”

Diệp Minh Bắc nở nụ cười: “Một hai bữa thôi, nhưng quen miệng rồi thì về sau sẽ thường xuyên có cái một hai bữa, lúc đấy mới sửa lại thì khó khăn lắm. Anh tư, nuôi dưỡng thành tốt thói quen không dễ dàng nhưng nếu như phá hỏng một thói quen thì một lần là đủ rồi.”

Anh tư nói: “Vậy cũng đúng. Ôi, Tiểu Mã này đúng là không dễ dàng gì.”

“Kiếm tiền không dễ dàng đâu.” Diệp Minh Bắc nói.

Bọn họ cũng rất khó khăn, mỗi ngày bận rộn từ sớm đến khuya, các loại sự việc, các loại quan hệ, các loại phối hợp, có đôi khi ngẫm lại còn mệt hơn so với trồng trọt.

Anh tư nghe xong lời này thì bảo: “Nếu như tôi không tới nghe thấy cậu nói như vậy thì còn lâu tôi mới tin. Nhưng lúc này tôi đã tin rồi, nhìn thấy Tiểu Mã, còn cả các cậu sống trong thành phố này quả thực còn mệt hơn so với ở nông thôn trồng trọt. Đáng tiếc, trồng trọt không ra được bao nhiêu tiền.”

“Đúng vậy, cho nên tất cả mọi người đều tới thành phố để kiếm tiền.” Diệp Minh Bắc nói rồi lấy cặp lồng ra.

“Để tôi!” Anh tư nhanh chóng tự mình nhận lấy: “Cảm giác ở trong thành phố sẽ rèn luyện con người ta, lúc ở nhà Tiểu Mã này vừa đến khi phải làm việc là chạy tới nhà Mã quả phụ. À, Mã quả phụ chính là chị cậu ta, lấy Lý Qua Tử ở thôn bọn tôi. Cậu từng nghe thằng sáu nói đến Lý Qua Tử rồi chứ? Chính là một người nuôi gà, điều kiện gia đình tạm được. Tiểu Mã ỷ lại không chịu đi, còn đòi ăn ngon. Thôn bọn tôi nói cậu ta y hệt đứa trẻ con, hết ăn lại nằm, tương lai ai mà là vợ cậu ta thì cho dù có vợ cũng không nuôi sống được người trong nhà! Nào ngờ lại giỏi giang như vậy, mới vừa rồi còn nói đợi kiếm được tiền sẽ mua phòng ốc đón cha mẹ tới đây đấy. Trước đây cậu ta ăn no là được, còn cha mẹ thì sao, tổ tông cũng không có!”

Anh tư nói rồi lắc đầu, bưng hộp cơm lên ăn.

Diệp Minh Bắc ngồi ở đối diện nói: “Đều là thói quen đấy, ở chỗ này không ai nuông chiều cậu ấy nên dĩ nhiên là sẽ hiểu chuyện rồi.”

Anh tư nói: “Còn không phải sao? Em trai vợ thôi thì càng quen thói, so với Tiểu Mã thì còn lười, còn tham hơn, đáng tiếc không có cái mặt tiền như Tiểu Mã người ta!”

Diệp Minh Bắc cũng qua lại với anh tư lúc ở nhà mấy lần, trong ấn tượng anh tư không phải là một người thích nói chuyện, trên thực tế từ khi đón người tới lúc này cũng vẫn như vậy. Nhưng ngày hôm nay thì khá hiếm có, nói nhiều lời như vậy là bởi vì Tiểu Mã ư?

Chu Mẫn chạy ra ngoài vài ngày, anh tư bèn bện một túi các loại vật trang sức to nhỏ đủ kiểu dáng. Một tuần lễ sau, Chu Mẫn mang về hai quyển tạp chí cho Diệp Minh Bắc và anh tư một người một quyển.

“Hai người xem thử xem cảm thấy thế nào?” Giọng điệu của Chu Mẫn hết sức hào hứng.

Hai người mở ra, Diệp Minh Bắc kinh ngạc, anh tư thì kích động, phía trên cái này in thứ do anh ta bện ra đấy!

Phía trên là hai cái nút như ý mà anh ta bện, ở giữa là một nam một nữ nhỏ đặt chung một chỗ, vừa tựa như tiếp xúc nhưng lại không tiếp xúc, phía dưới tua cờ rất dài tùy ý tản ra, phía dưới tấm hình là hai cái đèn lồng trúc lập lòe theo gió. Bối cảnh là tranh thủy mặc với nước đạm mạc chảy từ trên núi xuống, cực mỏng cực nhạt, bên cạnh viết mấy dòng chữ:

Vừa mong ngóng đã trông thấy, một bước mà như thành lũy trùng điệp. Nơi yêu thương cách biển núi, núi biển không được bằng lặng.

Nơi nhung nhớ cách đám mây, thế nhưng thân thể trần tục. Ngu Công không còn thấy nữa, Tinh Vệ khóc lóc thiết tha.

Thiên thần còn phải xót thương, kẻ nào đáng trách cả đời. Biển có thuyền thì qua được, núi có đường thì đi được. Tình yêu này vượt biển núi, biển núi vốn có thể lặng. Có thể nhớ trong bình tâm, sẽ nghiền đi niềm than thở.

Chữ là hành thư, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, kết hợp với thủy mặc đỏ xanh và hai món trang sức nên quan niệm nghệ thuật cực kỳ ý vị sâu xa.

Đáng tiếc anh tư không nhìn ra, thậm chí cả chữ cũng không nhận ra hết nhưng nhìn thấy thứ mà chính mình bện ra được in ở phía trên thì cũng đã đủ khiến anh ta vui vẻ.

Diệp Minh Bắc cũng không hiểu nhiều nhưng tốt hơn nhiều so với anh tư Triệu, có thể cảm giác được là rất đẹp. Cái này gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, là văn nghệ.

“Mẫn Mẫn, đây là văn nghệ à?” Diệp Minh Bắc hỏi.

Chu Mẫn nở nụ cười: “Đúng vậy, văn nghệ. Chúng ta dùng văn nghệ để đóng gói, bán thứ do anh tư bện ra.”

“Vật này có thể bán được bao nhiêu tiền?” Anh tư hỏi vội.

“Chín mươi chín đồng một đôi.” Chu Mẫn nhẹ nhàng nói.

“Chín, chín mươi, mươi chín?” Anh tư lắp bắp, thậm chí hết sức hoài nghi mình đã nghe lầm.

“Đúng vậy, chín mươi chín!” Chu Mẫn nói: “Chế tác thủ công, tất cả đều là bản giới hạn, giá cả quá thấp thì sẽ không có ai mua.”

“Gì cơ, mua đồ mà người ta còn ghét bỏ thứ có giá thấp á?” Anh tư hoàn toàn mê man.

“Anh tư, bởi vì đồ chúng ta bán là tác phẩm nghệ thuật thủ công, định giá của nó chỉ có thể cao chứ không thể thấp. Nhưng nếu là vật dụng sinh hoạt hàng ngày thì lại chỉ có thể thấp chứ không thể cao. Vật gì cũng đều có cách thức buôn bán cả.” Chu Mẫn giải thích: “Có điều anh đừng cảm thấy bán giá cao như vậy thì có thể kiếm được rất nhiều tiền. Thật ra chi phí của chúng ta cũng cao, giống như việc đăng lên quyển tạp chí này là do chúng ta phải bỏ tiền, còn cả việc marketing cho phổ biến nữa, các loại các kiểu đóng gói, đây đều là tiền. Số lượng bán ra cũng ít cho nên trong thời gian ngắn chúng ta không kiếm được bao nhiêu tiền, thậm chí có khả năng còn phải thêm tiền vào, nhưng sau này từ từ rồi cũng sẽ tốt thôi.”

Anh tư nghe thấy mà cái hiểu cái không, chỉ hiểu số lượng ít, và hiện tại vẫn chưa thể kiếm tiền.

“Anh có thể bện, một ngày bện mười mấy cái không thành vấn đề!” Anh tư vội nói.

Diệp Minh Bắc cười nói: “Anh tư, vật này không phải dựa vào số lượng, chúng ta không bán ra bên ngoài quá nhiều là bởi vì nhiều rồi thì không đáng giá nữa.”

Anh tư hoàn toàn không theo kịp.

“Anh tư, anh không cần quan tâm bán thế nào, bọn em sẽ có người chuyên vận hành, anh chỉ cần quan tâm việc bện hàng mẫu mà bọn em đưa cho anh. Phải làm cố hết sức cho đẹp, còn phải có các kiểu hoa văn, chúng ta dần dần đẩy ra ngoài.” Chu Mẫn nói.