Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 373: Sở thích của người có tiền



“Thời kỳ đầu tiên này thì chúng ta cứ thử hiệu quả trước đã, đợi có hiệu quả em sẽ ký một bản thỏa thuận với anh, chính là hợp đồng ấy ạ. Đương nhiên bất kể thời kỳ đầu tiên này có kiếm được tiền hay không, anh cũng sẽ có tiền lương, bao nhiêu thì chúng ta có thể thương lượng.” Chu Mẫn nói.

Diệp Minh Bắc nhìn về phía anh tư.

Anh tư hết sức ngại ngùng: “Anh ở nơi này ăn không uống không, làm phiền các em không ít, bao nhiêu tiền đều được, đừng quên khấu trừ tiền ăn ở của anh nhé.”

Nếu là trước đây, anh tư sẽ không nói ra được lời như vậy nhưng kể từ khi cùng Triệu Văn Thao đi buôn bán gạo một chuyến, anh ta đã có nhận thức sau sắc đối việc sinh tồn ở bên ngoài. Lần mất tiền này càng có sự hiểu biết đối với cuộc sống trong thành phố, kiếm tiền khó nhưng dùng tiền thì dễ, Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn bằng lòng giúp anh ta bán đồ là anh ta đã rất cảm kích rồi, anh ta sẽ không so đo xem cho bao nhiêu tiền, chỉ cần có thể kiếm về số tiền đã mất là được.

Còn về chuyện sau này, suy nghĩ của anh tư rất đơn giản, đến lúc đó kiếm lại được số tiền đã mất không thiếu một xu thì sẽ may ở trong quần đùi rồi lại đi về phía nam!

Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn không biết suy nghĩ ấy của anh tư, nếu như đã biết thì khẳng định sẽ không nói. Thật ra suy nghĩ của anh tư rất đơn giản, đó chính là không muốn nợ người khác quá nhiều. Dù sao thì Diệp Minh Bắc không phải là anh vợ thứ ba của anh ta, luôn cảm thấy luống cuống với ơn nghĩa này.

“Anh tư không cần suy nghĩ nhiều, mặc dù chúng ta là thân thích nhưng buôn bán là buôn bán, nên tính như thế nào thì vẫn tính như thế.” Chu Mẫn cười nói.

Anh tư gật đầu: “Anh cũng không hiểu, tất cả nghe các em là được.”

Chu Mẫn không nói ngay cho anh tư bao nhiêu tiền lương mà nói thẳng đến yêu cầu khi bện đồ và cả việc phổ biến kế tiếp. Anh tư không ngờ chính mình còn phải chụp ảnh, còn phải quay video, việc này khiến anh ta luống cuống tay chân.

“Anh, anh không được đâu.”

Anh tư không biết cái gì gọi là video nhưng lại biết chụp ảnh, anh ta tưởng tượng đến người như Tiểu Mã in ở trong tạp chí, dáng dấp anh ta vừa không được đẹp như Tiểu Mã, hơn nữa còn mặc loại quần áo như vậy mà in lên thì quá mất mặt

“Anh tư, anh và Tiểu Mã không giống nhau, anh chỉ cần ngồi ở đó bện là được.” Chu Mẫn khuyên.

Anh tư vẫn không đồng ý, Diệp Minh Bắc nói: “Hay là đừng chụp nữa, anh tư cũng có phải người mẫu đâu, không cần chụp ảnh.”

“Đúng đúng, anh chỉ là một công nhân, chụp ảnh gì chứ!” Anh tư vội vàng nói.

Chu Mẫn liếc nhìn Diệp Minh Bắc, gật đầu đồng ý.

“Được, anh tư, anh tiếp tục bện đi nhé! Mệt mỏi thì cứ nghỉ một lát, chúng ta đi làm việc đây.”

“Được, các em đi đi.”

Chu Mẫn và Diệp Minh Bắc đi ra, đi về phía phòng làm việc. Diệp Minh Bắc nói: “Anh tư không quen chụp ảnh. Nếu như em nhất định phải làm thì chúng ta có thể chụp trộm, chụp xong hẵng cho anh ấy xem, anh ấy đồng ý thì chúng ta lại dùng.”

Chu Mẫn cười nói: “Em cũng nghĩ như vậy, thứ em muốn chính là vẻ tự nhiên, nếu như anh tư không phối hợp thì chụp sẽ rất cứng ngắc, không đẹp.”

“Mẫn Mẫn, em thật sự chắc chắn mấy thứ anh tư bện ra có thể bán được nhiều tiền như vậy à?” Diệp Minh Bắc không tin cho lắm.

Trước đây cũng từng bán đồ trang sức, là do Diệp Sở Sở thiết kế, nhưng đó cũng là tìm xưởng chuyên nghiệp sản xuất ra, công nghệ tinh xảo, tỏa ra ánh sáng lung linh. Anh ta thấy đồ thủ công luôn luôn khá thô sơ.

Chu Mẫn nói: “Vậy phải xem bán cho người nào. Người thường thì vật do máy móc sản xuất ra tinh xảo tự nhiên sẽ được hoan nghênh, nhưng những thứ người này có thể tiêu hơn trăm để mua đồ thì chưa chắc.” Chu Mẫn nói: “Trước đây em đã từng nói với anh rồi mà, kẻ có tiền không mua đồ mà là thưởng thức, là sở thích, là trào lưu, là thời thượng, là có một không hai. Vậy bây giờ em sẽ nói cho anh biết một thứ, kẻ có tiền còn mua cả sự nguyên thủy.”

“Nguyên thủy?” Diệp Minh Bắc khó hiểu: “Vì sao?”

Đương nhiên anh biết Chu Mẫn nói nguyên thủy là có ý gì, là thứ được tạo ra từ thủ công, chỉ là không rõ vì sao, anh không nhìn ra được nguyên thủy thì có gì tốt.

“Càng hiếm thì càng đắt mà.” Chu Mẫn cười nói: “Con người chính là như vậy, khi thế giới này toàn là đồ tạo ra từ thủ công mà có một vật được sản xuất từ máy móc gia công thì sẽ vô giá. Trái lại cũng giống vậy. Lúc này trên cơ bản tất cả đều là cơ khí gia công, thủ công càng ngày càng ít, về sau còn có thể ít hơn, vậy thì đồ tạo ra từ thủ công sẽ rất đắt.”

Tuy là bây giờ không cách nào so sánh được với hơn hai mươi năm sau nhưng thủ công quả thật là không làm bằng máy móc, người nghệ nhân cũng đã giảm thiểu rõ ràng. Tuy rằng vẫn chưa đắt tới mức như cô nói nhưng chính như điều cô nói, phải xem người mua là ai.

“Chúng ta bán cho kẻ có tiền mà.” Chu Mẫn đắc ý nói.

Diệp Minh Bắc lại lần nữa cảm thấy không dễ dàng cho những người có tiền, tiền trong túi luôn bị vợ nhớ nhung đến.

“Đúng rồi, anh cảm thấy cho anh tư bao nhiêu tiền thì phù hợp. Còn nữa nếu về sau thật sự bán được nhiều rồi thì chia cho anh tư như thế nào?” Chu Mẫn đưa ra một đề tài rất nhạy cảm.

Diệp Minh Bắc khá khó xử: “Việc này, anh tư rất khó khăn, lại là anh ruột của Văn Thao. Em xem có thể cho nhiều hơn được không?”

“Cho nhiều là cho bao nhiêu?” Chu Mẫn trông anh ta và nói.

“Cho hai mươi đồng?” Diệp Minh Bắc thăm dò mà hỏi.

“Hai mươi đồng? Một tháng à?” Chu Mẫn hỏi.

“Hả? Phải.”

“Nhiều quá.” Chu Mẫn nói: “Anh đừng quên còn có ăn ở nữa đấy, mười đồng tiền thôi, thế này đã không ít rồi.”

Diệp Minh Bắc há miệng, chần chờ nói: “Văn Thao bên kia?”

“Anh không tiện nói thì để em đi nói.” Chu Mẫn nói: “Minh Bắc, chúng ta là người làm ăn, chúng ta phải có giác ngộ của người làm ăn, có thể giúp đỡ thân thích nhưng không thể để cho chính mình chịu thiệt.”

Chu Mẫn cảm thấy đồng ý giúp anh tư tìm việc làm là bởi vì có họ, nhìn thấy sở trường của anh tư, bằng lòng hợp tác kiếm tiền thì chính là công việc, tính chất không giống nhau nên tất nhiên phải đối đãi theo hai kiểu.

Cô rất không thích mơ hồ với thân thích, cuối cùng thường làm cho hai bên nảy sinh mâu thuẫn. Cô tin tưởng Triệu Văn Thao cũng sẽ nghĩ như vậy.

Diệp Minh Bắc thì lại khác, anh luôn cảm thấy kiếm tiền của người thân rất ngại ngùng, bàn chuyện tiền nong với họ hàng cũng không hay lắm. Bởi vì anh tư và Tiểu Mã không giống nhau, chủ yếu là anh kiêng kỵ Triệu Văn Thao.

“Để anh đi nói.” Diệp Minh Bắc bảo.

“Không phải anh khó xử lắm sao?” Chu Mẫn nhìn anh rồi nói.

“Không khó xử.” Diệp Minh Bắc nói: “Anh hiểu ý của em, đây chính là ở trong chuyện làm ăn thì nói chuyện làm ăn, nhưng không phải là tất cả mọi người đều có thể hiểu được.”

“Không hiểu thì không hiểu thôi, có liên quan gì đến chúng ta chứ?” Chu Mẫn nghĩ rất thoáng.

Thân thích chính là như vậy, hòa hợp nhau thì gần gũi hơn, không hợp thì xa nhau ra, đừng ai ép uổng người khá, cũng không phải hễ ai đi mất thì người đó liền chết.

Diệp Minh Bắc ngẫm lại vẫn nên gọi điện thoại cho em gái Diệp Sở Sở trước, nói về tình hình tiền lương của anh tư.

Diệp Sở Sở vừa nghe đã biết ý của anh trai, chắc chắn tiền lương của anh tư là do chị dâu quyết định, anh trai lo lắng Triệu Văn Thao cảm thấy ít nên lúc này mới gọi điện thoại nói một tiếng.

“Anh ba, anh chị vẫn chưa nói với anh tư sao ạ?” Diệp Sở Sở hỏi.

“Chưa, anh và chị ba em đã thương lượng xong rồi nên gọi điện thoại cho em, muốn bảo em nói một tiếng với Văn Thao.”

Diệp Sở Sở nói: “Được, để em nói với anh ấy. Anh ba, thứ anh tư bện thật sự có thể bán đi sao ạ?”

Diệp Sở Sở cũng có chút nghi vấn về chuyện này.

“Chị ba em nói có thể bán được.” Diệp Minh Bắc cười nói: “Em cũng biết rồi đấy, thứ mà chị ba em bán luôn không giống với việc buôn bán bình thường.”