Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 207: Kì Lạ (6)



Từ góc độ luật trời mà nói, dù sao cũng là mấy kiếp người, luật trời cũng phải điều tiết, nếu như một phát là chết hết thế thì loại "phúc khí" này có thể không kéo dài được bao lâu. Cho dù lý do là gì, ít nhất hiện tại bà Vu vẫn ổn.

Hoa nở ở hai đầu, mỗi đầu cành đều khoe sắc.

Niên Xuân Hoa và Lý Tú Cầm đã đến cánh đồng, các đội viên đang làm việc với khí thế ngất trời, xới đất, gieo hạt, rất bận rộn.

Niên Xuân Hoa và Lý Tú Cầm đứng đó, có hơi cảm thấy không thể hòa nhập, không biết nên làm gì, định nói thôi để đi hỏi Lưu Thiêm Tài, nhưng Niên Xuân Hoa lại ngượng nghịu, không thể không đứng đó một cách khó xử.

Các đội viên nhìn thấy Niên Xuân Hoa và Lý Tú Cầm thì nháy mắt với nhau, nhỏ giọng nói: "Sao hai người bọn họ lại đến đây? Mấy ngày nay bọn họ không phải có dư tiền sao, càng ngày càng làm việc chiếu lệ sao?"

Một đội viên đã nghe ngóng vở kịch lớn tối hôm qua, xia xua tay: " Bị bắt rồi."

Vừa nói, cũng không dám nói nhiều hơn về chuyện này nữa, sợ sẽ tức giận hại thân.

Một đội viên khác ngạc nhiên, nhà của Niên Xuân Hoa vài ngày trước đẹp đế cao sang như thế nào? Mỗi ngày ăn thịt, ăn đường, đi đường cũng có thể diện, thật không giống cuộc sống của người nhà quê.

Không ngờ mới có mấy ngày mà?

Cứ thay đổi nhanh như thủy triều.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng thôi, chẳng phải phán người ta sinh con trai hay con gái chính là hành động mê tín dị đoan của thầy bùa phù thủy thôi sao? Loại tài phú này là tài phú đi lừa người mà có, không phải chính đạo, làm sao có thể cả đời đi lừa người trong thời đại này chứ? Vương Oánh cũng đang làm việc ở đó, nghe những lời này, trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu.

Bụng cô ta còn chưa đặc biệt bắt mắt, cô ta cắn răng đi làm, nếu không ở nhà mỗi ngày sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng.

Bây giờ Vương Oánh tràn đầy hy vọng rằng trong bụng cô ta là một bé trai, vì vậy cô ta coi lời nói của Phúc Đoàn như một cọng rơm cứu mạng.

Bất cứ ai công kích Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa, Vương Oánh đều nghĩ rằng họ đang giở trò để nói rằng Phúc Đoàn không linh, nói mình đang mang thai một bé gái.

Vì vậy, Vương Oánh nheo mắt lại, hét lên loạn xạ: "Mấy người đang nói cái gì vậy?Gái gì mà bắt hay không bắt chứ, chú ba Sở cũng là người nhà họ Sở trước đây mà, người nhà mình mà còn có thể bắt người nhà anh ta ngôi tù sao?"

Hai cô con dâu đang nói chuyện tràn đầy nụ cười, híp mắt liếc nhìn Vương Oánh, lười chọc thủng chút tâm tư của Vương Oánh. Lần mang thai này còn có mười tháng thai kỳ nữa kia kìa, vì cái thứ trong bụng của cô ta, mười tháng này cô ta liền coi gia đình Phúc Đoàn như Quan Âm Bồ Tát mà cúng rồi? Kiểu người gì vậy?

Vương Oánh không nhận ra sự chế giễêu của người khác, vì vậy cô ta nói với chính mình: "Phúc Đoàn ấy à, rất chuẩn nhé, rất linh, nó không giống như một phù thủy. Thật không dễ dàng để trong đội có một thần tiên sống có thể phán sinh con trai hay con gái mà. Nếu đội trưởng và những người khác làm các vị thần sợ hãi, thế thì trong tương lai đội của chúng ta sinh con sẽ không thuận lợi như vậy đâu!"

Theo Vương Oánh mà nói, việc Phúc Đoàn phán sinh con trai hay con gái là một điều tuyệt vời! Đó là một điều tốt, không phải đội ta nên phát huy nó sao? Tại sao lại muốn ngăn chặn nó?

Hai cô dâu trẻ kia phá lên cười ha hả, một người hát xướng một người phụ họa: "Đội chúng ta sinh con dễ hay không còn phải liên quan đến Phúc Đoàn sao?"

Cô con dâu kia vội vàng xua tay: "Đừng, ông xã tôi tính tình không tốt đâu, anh ấy nghe được chuyện này sẽ tức giận mất."

Họ không nhịn được, ôm bụng cười.

Sắc mặt Vương Oánh đỏ lên, ý thức được hai người họ nói chuyện không biết xấu hổ nhắc đến chủ đề gì đâu không, liền cúi đầu tự chế giễu rồi rời đi.