"Sau đó người nhà bà bị Triệu Mãnh đánh, Phúc Đoàn bị đánh đến bò ra đất, cần đi bệnh viện chăm sóc bọn họ, trong ruộng càng không có ai làm công. Mấy ngày nay Sái Thuận Anh cũng trở vê nhà mẹ đẻ..."
"Bà tự tính đi, quanh năm suốt tháng, mấy người rốt cuộc đang làm gì? Chỉ như này, công điểm nhà bà có thể có bao nhiêu, gần như tất cả đều là con dâu nhà bà làm cu li"
"Hiện giờ tốt rồi, năm nay nhà bà ngoại trừ nộp lương thực đội sản xuất tính theo đầu người, các người còn nợ đội sản xuất tiền!"
Cái gì?
Niên Xuân Hoa ngây ngốc tại chỗ, còn nợ tiền?
Niên Xuân Hoa vốn dĩ muốn xem trò cười của Bạch Giai Tuệ, hiện tại mình lại thành trò cười lớn nhất, ở cửa đội có không ít người đều đang cười trộm.
Ai ấy nhỉ? Ức hiếp đến mức người khác ly hôn, còn muốn tới xem trò cười của người ta, tâm địa quá đen tối, trong lòng quá hung ác, ngược lại sống không tốt.
Niên Xuân Hoa buồn một hồi lâu tại chỗ, mới tự mình an ủi: "Không có việc gì, Chí Nghiệp có tiền lương, Chí Nghiệp có tiền..."
"Mẹ! Mẹt"
Có người đang gọi Niên Xuân Hoa, Niên Xuân Hoa giương mắt nhìn lên, thấy Sở Chí Mậu chạy tới, kẹp Đại Tráng dưới khuỷu tay, chạy suýt chút nữa rơi mất giày.
"Con làm gì đấy?" Niên Xuân Hoa đang lo tìm không thấy chỗ xả tức, nhanh chóng mắng chửi người.
Sở Chí Mậu gào như mẹ đã chết: "Mau đem Đại Tráng về nhà! Con nói sao Sái Thuận Anh lần này vê nhà mẹ đẻ lại không bị em trai đuổi đi!" “Thứ gì?" Niên Xuân Hoa không nghe rõ.
"Hình như năng lực sinh dục của em trai cô ấy xảy ra vấn đề, muốn lấy Đại Tráng của chúng ta làm con trai cậu ta, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà nói dù sao nhà họ Sở các người cũng có Phúc Đoàn rồi, con làm bác ba cho Phúc Đoàn là đủ rồi, dù sao đây cũng là truyền thống nhà họ Sở các người."
Niên Xuân Hoa:...
Sở Chí Mậu thật sự muốn khóc, anh ấy thật sự không muốn làm bác ba này, ai hiểu chi?
Lúc này, phía sau lại có một người đàn ông chạy tới: "Sở Chí Mậu anh đứng lại đó cho tôi! Đại Tráng đã đồng ý làm con trai tôi rồi, anh cướp cái gì mà cướp!"
Sở Chí Mậu:... Súc sinh con Đại Tráng này, ăn cây táo, rào cây sung đúng không?
Cố tình lúc này, Đại Tráng đang ngây ngốc, cũng điên cuồng giãy giụa: "Ba, buông con ra, con đã đồng ý với cậu rồi, cậu nói cho con và em gái con ăn trứng gà! Con là nam tử hán, chuyện đã đồng ý với cậu thì phải làm được."
Đại Tráng sắp bị Sở Chí Mậu kẹp chặt.
Cậu bé không ngừng giãy giụa, Sở Chí Mậu dần dần lực bất tòng tâm, nghe thấy tên chó con Đại Tráng "hiếu thuận" này phát biểu như vậy, lúc này mới tức giận tét một cái vào mông của Đại Tráng.
"Thằng nhóc hư đốn, ba bảo con nhận ba lung tung sao! Ba mới là ba của conl" Sở Chí Mậu tức muốn hộc máu, bắt lấy Đại Tráng đang muốn giơ chân chạy như điên.
Nhưng Đại Tráng lại rất ngốc.
Vừa bị đánh cậu bé ngay lập tức hét lên như lợn bị giết: "Cậu ơi, ba cháu đánh cháu! Cậu mau cứu cháu, cháu đã hứa sẽ làm con trai của cậu rồi mà!"
Giọng nói của Đại Tráng rất lớn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tất cả mọi người đều hơi kinh hãi nhìn qua, nhà họ Sở này sao lại muốn đổi con trai rồi?
Trước kia là Sở Chí Bình không làm một người ba ruột tốt lại muốn đi làm bác hai cho Phúc Đoàn. Sau đó Sở Học Văn và Sở Học Võ lại không cần mẹ ruột, vội vàng vì Phúc Đoàn mà đánh mẹ ruột của mình.
Bây giờ vậy mà lại biến thành con trai Sở Chí Mậu cũng muốn nhận người khác làm ba nữa sao?
Nhà này sao lại thích đổi ba đổi bác như vậy chứ?
Sở Chí Mậu bị Đại Tráng làm tức chết. Được lắm, lúc trước anh ấy còn đang cười hai đứa con trai của anh hai, bây giờ lại phát hiện con trai mình còn ngu ngốc hơn nhiều.
Cảm xúc trong lòng anh ấy thật sự rất phức tạp không thể nói rõ.