Nhưng cho dù như thế nào, Đại Tráng vẫn là con của mình, Sở Chí Mậu không thể đưa Đại Tráng cho em vợ được.
Nếu không, kết quả hôm nay của anh hai mình, ngày mai có thể là của anh ấy.
Sở Chí Mậu chạy thở hồng hộc: "Thằng nhóc con nhà con, chỉ vì con mấy quả trứng gà mà con đã trở thành con trai người ta, trở vê ba sẽ lột da của conl"
Đại Tráng đúng lý hợp tình hét lên: "Sao lại chỉ gọi là mấy quả trứng được chứ? Con lớn như vậy rồi cũng nhớ rằng con mới được ăn trứng có một lần. Nếu không phải ngày hôm đó cậu cho con và em gái ăn hai quả trứng chiên thì gân như con đã quên mất mùi vị của trứng rồi."
Cậu bé hoài niệm liếm liếm môi: "Không trách được em Phúc Đoàn mỗi ngày đều muốn ăn trứng gà, mùi vị này con cũng thích ăn."
Các đội viên vây lại xem:... thì ra bởi vì gia đình Niên Xuân Hoa quá bất công và thiên vị như vậy, ngay ít trứng gà cũng không cho con ruột ăn nên con ruột mới phải chạy sao?
Đại Tráng rất gầy, ở nhà Niên Xuân Hoa quả thật chưa từng nhận được thứ gì tốt.
Mỗi ngày cậu bé trơ mắt nhìn Phúc Đoàn ăn canh trứng gà, uống nước đường đỏ, còn mình với em gái thì không có gì cả.
Ngoài miệng Đại Tráng không nói nhưng trong lòng khát vọng đối với trứng gà lại càng ngày càng mạnh.
Bởi vậy, khi cậu mợ cho cậu bé và em gái ăn trứng chiên, hơn nữa còn nói, nếu như làm con trai của cậu thì mỗi ngày đều có thể được ăn trứng gà. Đại Tráng suy nghĩ một chút về nhà mình, bà nội chỉ biết thiên vị, ba thì vô dụng, còn mẹ thì bị coi thường. Cậu bé hỏi: "Cháu có trứng để ăn, còn em gái cháu. Vậy em gái cháu Nhị Ni có thể ăn trứng không?"
Cậu và mợ vừa nghe lại càng vui mừng hơn, cảm thấy đứa nhỏ Đại Tráng này luôn nhớ đến tình thân, có tình người nên càng thích hơn.
Mợ nói: "Có thể, Nhị Ni cũng có trứng thơm ngon để ăn, cả hai cháu đều có!" Cô ấy không có một đứa con nào, nếu như có thể có được một người con tốt, vậy đương nhiên cô ấy rất vui.
Vì thế, người chưa từng thấy qua thứ tốt như Đại Tráng liền lập tức đồng ý.
Lúc sau, Sở Chí Mậu đi đến nhà mẹ đẻ của Sái Thuận Anh, cả người mồ hôi lạnh phát hiện con trai của mình suýt chút nữa đã thành con nhà người khác, vội vàng cướp Đại Tráng vê.
Anh ấy càng nói càng tức giận, hơn nữa Đại Tráng không hợp tác, cuối cùng lại bị cậu em vợ Sái Dân Đắc đuổi kịp.
Sái Dân Đắc cũng thở hồng hộc, túm lấy cổ áo Sở Chí Mậu: "Trứng gà thì sao chứ? Anh xem thường trứng gà, vậy anh đã cho Đại Tráng và Nhị Ni ăn trứng gà bao giờ chưa?”
"Cái gì? Ngay cả Nhị Ni cậu cũng muốn?" Sở Chí Mậu suýt chút nữa đấm cậu ấy một cái. Người này thì gọi là em rể gì chứ? Người này phải gọi là tai họa.
Ba đứa con của anh ấy, Sái Dân Đắc lại muốn lấy đi hai đứa. Hợp lại thì cả đời anh ấy chuyên môn làm đồ cưới cho Sái Dân Đắc sao?
Sái Dân Đắc cũng hơi xấu hổ nhưng vẫn mặt dày chỉ trích Sở Chí Mậu: "Anh đừng để ý đến tôi, tôi đều nghe chị tôi nói rôi. Mỗi ngày Phúc Đoàn nhà anh đều ăn ngon uống say, ăn trứng gà uống nước đường đỏ, thỉnh thoảng còn có kẹo ăn. Đại Tráng, Nhị Ni và Khang Khang hoàn toàn không được gì cả. Mỗi ngày chúng đều trông mong nhìn Phúc Đoàn ăn gì. Phải không, Sở Chí Mậu, tôi cũng không rõ?" "Nếu nhà anh đã làm việc tuyệt như vậy xem thường mấy đứa nhỏ này đến kẹt khe cửa, vậy các người không cần con nhưng tôi cần. Đến lúc này anh lại luyến tiếc sao?"
Sái Dân Đắc càng nói càng cảm thấy mình có lý, ý nghĩ xấu hổ chột dạ vừa rồi tan thành mây khói, sống lưng càng thẳng hơn.
Sở Chí Mậu thì giận dữ mắng: "Cậu còn cân mặt mũi sao! Người nhà họ Sái các người có phải ra ngoài cũng không cần mặt mũi nữa hay không? Đây là con tôi, tôi có thể không muốn nó sao?"