Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 378: Chó Điên (1)



Cậu bé nói: "Cậu cầm máu giúp tôi là tốt rồi, chúng ta chờ người đến cứu."

Sở Phong lắc đầu: "Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, cậu còn phải gặp xui xẻo. Tôi băng bó vết thương của cậu trước, trong tay tôi không có vải nên chỉ có thể xé quần áo của cậu để buộc lại."

"Sau khi băng bó xong chúng ta mau chóng đi lên đường chính ở trên núi."

Tuy rằng hiện tại Diệp Quân Chỉ ít cử động sẽ tốt hơn, nhưng cậu bé ra tay mạnh như vậy, trực tiếp một đòn thành công đánh Phúc Đoàn. Dựa theo mức độ thương thế của Diệp Quân Chi mà xem, có lẽ Phúc Đoàn thật sự đã bị thương.

Vẫn nên đi lên sớm một chút là tốt nhất.

Diệp Quân Chi không có kinh nghiệm giao tiếp với Sở Phong và Phúc Đoàn nhiều, cậu bé lựa chọn nghe lời cô.

Rất nhanh, Sở Phong dùng liềm xé quần áo Diệp Quân Chi thành từng mảnh, băng bó vào vết thương trên người cậu bé. Tai Diệp Quân Chi lại đỏ bừng cậu bé kiên trì che đi.

Tuy rằng Sở Phong không biết tuổi còn nhỏ như vậy có cái gì phải che đậy nhưng vẫn để tùy cậu bé.

Sở Phong mang theo tàn binh bại tướng Diệp Quân Chi trèo lên đường chính trên núi, Diệp Quân Chi nhịn đau, cố gắng di chuyển.

Trời quang mây tạnh, gió thổi vi vu, lúc này xa xa đột nhiên truyên đến đến tiếng chó sủa.

Ở nông thôn gà gáy chó sủa cũng không có gì lạ, nhưng lúc này những tiếng sủa dồn dập kèm theo tiếng thở dốc rõ ràng có chút khác thường.

Vẻ mặt của Diệp Quân Chi ngưng tụ: "Trong đội hẳn là không có chó tìm kiếm cứu hộ đúng chứ?” Trên trán cậu bé có những hạt mồ hôi nhỏ, vẻ mặt nghiêm trọng, theo bản năng nắm lấy tay Sở Phong, lui vê phía sau một bước chuẩn bị chạy trốn, Sở Phong thì nhón chân nhìn về phía xa trên đường núi.

Đường núi đất đá bay lung tung, lá cỏ bị cây khổng lồ đập nát, từ xa đến gần, trên đường núi xuất hiện một con vật màu vàng, gầy gò với đôi mắt đỏ lòm.

Nó thè lưỡi, thở nặng nề và thể hiện trạng thái bệnh tật cực kỳ phấn khích.

Chó điên!

Đồng tử Sở Phong co rụt lại: "Chó bị bệnh dại."

Nếu ở nông thôn có chó bị bệnh dại, chắc chắn sẽ báo cáo lên công xã, công xã sẽ ra thông báo đến các đội chú ý an toàn, tổ chức đánh chó.

Trong khoảng thời gian này, đội sản xuất số 9 không nhận được thông báo gì về việc có chó điên, có lẽ con chó điên này vẫn chưa bị phát hiện?

Diệp Quân Chi nhìn hướng đi của con chó: "Nó đến từ chỗ Phúc Đoàn."

Diệp Quân Chỉ lại có nhận thức mới nên đối với Phúc Đoàn càng cảm thấy kinh hoàng hơn. Chó điên đi từ chỗ Phúc Đoàn đến đây, nhưng lại không tấn công Phúc Đoàn, trong lòng lại háo hức muốn thử và kẹp chặt đuôi chạy về phía con đường dưới núi.

Lúc này Diệp Quân Chi và Sở Phong tiến thoái lưỡng nan. Tiến lên thì bọn họ không đánh được chó điên, chỉ cần bị chó điên cắn một cái thì tỷ lệ tử vong do bệnh dại là trăm phần trăm.

Lùi lại, người đi bằng hai chân chạy trên sườn dốc làm sao có thể thắng một con chó điên chứ?

Diệp Quân Chi sờ sờ trong túi quần, ngay sau đó sắc mặt trắng bệch, Sở Phong hỏi: "Cậu tìm gì vậy?"

"Bật lửa." Diệp Quân Chi nói. Diệp Công hút thuốc cho nên trên người Diệp Quân Chi luôn có bật lửa, hơn nữa còn là một cái bật lửa dầu hỏa. Chó bị bệnh dại sẽ sợ nước, sợ ánh sáng, hơn nữa động vật đều sợ lửa, Diệp Quân Chi muốn dùng dầu hỏa bật lửa để châm lửa xua đuổi chó điên.

Thật không may, bật lửa của cậu bé đã biến mất.

Sở Phong nhìn xung quanh, chỉ vào một thứ màu bạc trong bụi cỏ: "Ở đóI"

Hiện tại Diệp Quân Chỉ bị thương, người có thể đến đó nhặt bật lửa chỉ có Sở Phong. Sở Phong nhìn con chó điên như hổ rình mồi, kẹp đuôi chạy đến chỗ bọn họ càng ngày càng gần, nhanh chóng nói: "Tôi đi nhặt, cậu yểm hộ cho tôi."

Diệp Quân Chi cũng không giả bộ, biết đây là biện pháp duy nhất: "Được."