Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 379: Chó Điên (2)



Cậu bé nhặt lên mấy viên đá và cành cây dâu trên mặt đất. Xa xa con chó điên nhìn thấy viên đá và cành dâu hơi chần chờ, nhưng mà, khi Sở Phong chạy vụt ra nhặt bật lửa, con chó điên lại quyết định Sở Phong làm con mồi, há miệng chạy về phía cô.

Diệp Quân Chi nhắm ngay đầu chó, ném viên đá trong tay ra.

Vết thương trên lưng cậu bé cũng theo đó mà rách ra, nhưng dưới tình huống tinh thân khẩn trương cao độ, Diệp Quân Chi đã hoàn toàn không để ý đến đau đớn, tảng đá đập vào người con chó khiến nó chạy chậm lại trong chốc lát.

Diệp Quân Chi lại vung cành dâu trong tay lên, cùng lúc đó, Sở Phong đã nhặt được bật lửa.

Xung quanh cô không có lá cây hãy cỏ khô chỉ toàn là cỏ xanh, những thứ này rất khó đốt cháy.

Diệp Quân Chi ném quần áo còn lại bị xé rách qua, Sở Phong nhận lấy để đốt những mảnh quần áo này. Trong khi đó, cô tháo bật lửa dầu hỏa ra, lấy một cục bông gòn đã thấm đầy dầu hỏa ở bên dưới ra.

Đây là cấu trúc bên trong của bật lửa dầu hỏa.

Sở Phong cảm thấy ngọn lửa không đủ lớn, xé một miếng bông nhỏ chứa dầu ném vào để gia tăng thêm ngọn lửa.

Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, chó điên cách đó không xa rõ ràng hơi sợ hãi, bệnh dại sợ lửa, sợ ánh sáng, sợ âm thanh.

Có ngọn lửa lớn này, Sở Phong lại nhặt được một ít cành dâu tằm, một ít lá cây hơi khô một chút, chất đống chúng lại với nhau tạo thành một ngọn lửa lớn.

Diệp Quân Chi cũng nhân cơ hội này đi tới phía sau cô, Sở Phong nhặt mấy tảng đá trên mặt đất lên ném qua chỗ con chó điên, đồng thời lớn tiếng quát mắng. Chó bị bệnh dại sợ những thứ này, cuối cùng nó cũng kẹp đuôi lui ra sau, chạy vê phía sườn đồi.

Sở Phong và Diệp Quân Chi lại không thiếu cảnh giác, bọn họ đều có nhận thức sâu sắc về "may mắn" của Phúc Đoàn, lúc này sao có thể lại phạm sai lâm tương tự.

Quả nhiên, Diệp Quân Chi và Sở Phong tận mắt nhìn thấy, sau khi đi đến sườn núi thì con chó điên kia biến mất không thấy đâu nữa, nhưng hai tai nó vẫn lộ ra.

Nó trốn ở phía sau, muốn chờ cho đến khi lửa cháy hết, Sở Phong và Diệp Quân Chi buông lỏng cảnh giác mới lại đi ra ngoài.

Tận mắt nhìn thấy tất cả những điều này, Diệp Quân Chi khó có thể hình dung giờ phút này trong lòng là cảm nhận gì, hoang đường, quỷ di.

Phúc Đoàn kia rốt cuộc là cái gì?

Sở Phong lại có năng lực tiếp nhận rất tốt, cô không ngừng thêm đồ vào đống lửa, còn tìm một ít lá xanh ẩm ướt chất một đống lửa nhỏ ở bên cạnh. Đống lửa như vậy không thể bốc cháy nhưng có thể hun ra không ít khói.

Đến lúc đó người trong đội tới tìm các cô, phía xa cũng có thể nhìn thấy khói xám bay lên.

Sở Phong lại làm cho mình và Diệp Quân Chi mỗi người một cái đuốc cầm tay, Diệp Quân Chi nhận lấy rồi nói một câu cảm ơn.

Sở Phong nói: "Bây giờ chúng ta nhóm lửa mang lên trên, vừa rồi tôi đi từ trên đó xuống đây, phía trên có nhiều cỏ và lá khô hơn, có thể tạo ra lửa lớn hơn."

"Tôi nghe cậu." Sắc mặt Diệp Quân Chi tái nhợt, ánh lửa chiếu rọi xuống mặt cậu bé cũng khó nhìn thấy có chút sắc hồng nào.

Hai người từng bước từng bước di chuyển lên trên.

Chờ đứng ở trên đường núi, Sở Phong thấy Diệp Quân Chi không ngừng thu thập đá, cô ngạc nhiên hỏi: "Cậu làm gì vậy?" "Tìm đá." Diệp Quân Chi ho vài tiếng, có lẽ là do mất máu cộng thêm vừa nóng vừa lạnh dẫn đến bị cảm lạnh.

Cậu bé đã như vậy, ngón tay đều đang run rẩy nhưng vẫn không ngừng nhặt đá.

Sở Phong hỏi cậu bé tìm đá làm gì, Diệp Quân Chi lại cẩn thận không nói gì.

Cậu bé nhặt được một đống đá, đi về chỗ sạt lở mà Phúc Đoàn rơi xuống. Lúc này Phúc Đoàn còn chưa rời khỏi chỗ này, trên mặt đất cũng không có dấu chân của Phúc Đoàn.