Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 416: Chân Tướng (2)



Nếu Phúc Đoàn thật sự là... vậy thì phải nhắc nhở mấy người Sở Phong.

Bà Bạch thở dài, kéo mấy người Sở Phong sang một bên, nhìn xung quanh rồi mới cực nhỏ giọng nói: "Bà chỉ là một bà lão chuyên làm nông, bà cũng không có kiến thức gì. Hơn nữa, những thứ mê tín dị đoan phong kiến kia đều không đúng, mê tín dị đoan phong kiến đều là sai."

Bà Bạch cẩn thận nói.

Trải qua thời đại đó, đối với những lời sắp nói ra bà ấy vô cùng cẩn thận, sợ rước họa vào thân.

Đám người Sở Phong gật gật đầu, cam đoan không tin vào mê tín dị đoan, cũng đảm bảo không truyên ra ngoài.

Chỉ có bọn họ biết, Phúc Đoàn quả thật tà môn. Phúc Đoàn "may mắn" theo cô ta thì sống, chống cô ta thì chết, không nói logic, không nói khoa học.

Người bình thường như họ đều muốn mình sống tốt, ngoại trừ việc siêng năng, cố gắng, dùng phương thức lao động khoa học canh tác ra, thì muốn đối phó với Phúc Đoàn thật đúng là không thể dựa theo biện pháp thông thường.

Trừ khi mấy người Sở Phong lấy được vũ khí hạng nặng, hỏa lực áp chế tất cả.

Nhưng giết người là vi phạm luật pháp.

Thấy mấy người cam đoan, trước kia Sở Phong và Sở Thâm cũng thường xuyên nói chuyện với bà Bạch. Cuối cũng bà Bạch cũng dỡ bỏ sự phòng bị, bà ấy nói: "Khi còn bé bà đã nghe mẹ và bà nội bà từng kể về một truyền thuyết."

"Ở thời điểm đó của chúng ta, vùng nông thôn khắp nơi đều là truyền thuyết, không có người quản lý, càng truyên càng trở lên tà ác. Một chuyện truyền tới truyền lui, truyền đến sau lưng có thể đã sớm bị người khác phóng đại làm thay đổi dáng vẻ." "Nhưng truyền thuyết này, thật ra muôn miệng một lời, mọi người đều nói giống nhau.”

"Ở Xuyên Địa của chúng ta, có một người gọi là Tiểu Sơn Bồ Tát." Bà Bạch nói.

Tiểu Sơn, Bồ Tát?

Chỉ riêng mấy chữ này hợp lại với nhau đã là sự tồn tại làm cho người ta nghe không hiểu được.

Thấy vẻ mặt của mấy người mê mang, bà Bạch không nhịn được nở nụ cười: "Đương nhiên các cháu không biết. Thời này, ai dám nói lung tung mấy thứ này chứ? Hơn nữa thời buổi này nào có Ngưu Quỷ Xà Thần?"

Dù sao bà Bạch cũng chưa từng thấy qua.

Chỉ có Phúc Đoàn này, quá tà ác.

Sở Thâm nuốt nước bọt nói: "Tiểu Sơn Bồ Tát rốt cuộc là cái gì?"

Bà Bạch nói: "Mẹ bà nói cho bà biết. Trước kia có người sẽ nuôi "Tiểu Sơn Bồ Tát". Tiểu Sơn Bồ Tát thích sạch sẽ, nhưng lễ vật cung phụng thì khác nhau. Có người thích hương thơm của trái cây, có người cần trứng gà và nước sạch, quanh năm Tiểu Sơn Bồ Tát đều cần những thứ này."

Sở Thâm mở to hai mắt: "Trái cây? Lấy đâu ra nhiều trái cây như vậy? Mùa hè và mùa thu thì không sao nhưng mùa đông thì lấy đâu ra trái cây?"

Sở Phong và Diệp Quân chỉ thì im lặng, nghĩ đến mỗi ngày Phúc Đoàn đều phải ăn canh trứng gà, uống nước đường đỏ.

Bà Bạch cười với Sở Thâm: "Mùa đông không có thì đi mua, người nuôi Tiểu Sơn Bồ Tát đều có rất nhiều tiền. Tiểu Sơn Bồ Tát sẽ làm cho mọi việc trong nhà bọn họ thuận lợi, còn có thể dự đoán tương lai."

"Ví dụ như, có người cung phụng Tiểu Sơn Bồ Tát, lúc đầu rất nghèo, sau đó Tiểu Sơn Bồ Tát sẽ báo mộng, nói cho người ta biết dưới gốc cây nào có kho báu, để cho người đó đi đào, còn nói cho người đó làm sao để làm ăn kiếm tiền, có tai họa gì có thể tránh được."

Lần này, ngay cả Sở Thâm cũng lâm vào trầm tư.

Nhặt tiền, tránh tai họa... Những chuyện này, hình như Phúc Đoàn cũng đã làm.

Lúc trước Phúc Đoàn nhặt được tiên, còn có bản lĩnh dự đoán họa phúc của cô ta. Từng việc từng việc này cộng lại, quả thật rất giống truyền thuyết này.

Trên thế giới có điều trùng hợp ngẫu nhiên nào không?

Diệp Quân Chi bỗng nhiên xen vào: "Đã như vậy, chẳng phải mỗi người đều muốn nuôi một Tiểu Sơn Bồ Tát sao?"

Một thứ tốt như vậy lại không được lan truyền, nhất định là có bẫy.