Bà Bạch thở dài một tiếng, xua tay nói: "Cũng không thể nuôi bừa bãi được. Người nuôi Tiểu Sơn Bồ Tát, đến cuối cùng cũng không có kết quả tốt, cơ bản đều là nhà tan cửa nát, chết hoặc tàn phế. Cho dù là có núi vàng núi bạc thì có ích lợi gì chứ? Ai là người muốn hưởng thụ."
"Tại sao vậy?" Diệp Quân Chỉ hỏi
"Bởi vì Tiểu Sơn Bồ Tát còn có một đặc tính quan trọng, đó chính là keo kiệt." Bà Bạch nói: "Trước kia mẹ bà nói cho bà biết, cho dù người nuôi Tiểu Sơn Bồ Tát cung phụng muộn một chút, hoặc là trong nước sạch cung phụng mà dính chút bụi, đều sẽ bị trừng phạt, hoặc là cụt tay cụt chân, hoặc là sinh bệnh nặng."
"Cơ bản, không có một hộ gia đình nào có thể cung cấp tốt cho Tiểu Sơn Bồ Tát. Cuối cùng những người này không thỏa mãn yêu cầu của Tiểu Sơn Bồ Tát, hoặc là so với trước kia nghèo gấp mười lần, gấp trăm lần, hoặc là mặc dù có gia tài bạc triệu nhưng nhà tan cửa nát, không ai có thể dùng số tiền này."
Sở Phong, Sở Thâm và Diệp Quân Chi:...
Phúc Đoàn hình như quả thật cũng rất keo kiệt.
Một yêu cầu nhỏ không thỏa mãn được cô ta liên sẽ gặp phải xui xẻo.
Lúc này là chiều tối, trên người Sở Thâm vô cớ dâng lên cảm giác lạnh lẽếo, cậu ấy thu quần áo lại nói: "Vậy, cũng không nên nuôi loại vật này nữa."
"Đúng vậy, người làm việc trong sạch thì làm sao có thể nuôi chứ? Nhưng mà, rừng lớn chim gì cũng có, trên thế giới chưa bao giờ thiếu người phải đi đường tắt, cho dù biết rõ cái giá phải trả, nhưng cũng luôn có tâm lý của dân chơi cờ bạc, cảm thấy mình có thể là người may mắn duy nhất kia."
Lúc này Sở Phong thật cẩn thận hỏi: "Nếu như... gặp phải Tiểu Sơn Bồ Tát như vậy thì phải làm sao?" Sắc mặt bà Bạch thay đổi: "Bà cũng không biết, bà chưa từng gặp qua. Trước kia mẹ bà cũng chỉ nói cho bà biết, nếu như nhìn thấy nhà người nào quá sạch sẽ thì tuyệt đối không được đi vào. Bởi vì người nuôi Tiểu Sơn Bồ Tát sẽ rất thích sạch sẽ."
Bà Bạch nói nhiều như vậy cũng có chút sợ hãi.
Cũng không phải là sợ thần sợ quỷ, mà là sợ bị đội sản xuất bắt.
Quỷ thần cái gì, dù sao cả đời bà Bạch cũng chưa từng trải qua trách phạt của ma quỷ, nhưng đội sản xuất thật sự có quyền xử phạt bà ấy.
Bà Bạch nói: "Những thứ này các cháu không được mang ra nói lung tung. Bà cũng là tùy tiện nói một chút, Phúc Đoàn là một con người, ở dưới ánh mặt trời cũng có bóng, chỉ là hơi kỳ lạ mà thôi... Ai biết được."
Bà Bạch vội vàng trở về nhà, làm cho Sở Phong, Sở Thâm và Diệp Quân Chi đứng nhìn nhau.
Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, vấn đề này thật rất khó.
Bọn họ cũng không phải đạo sĩ, giải quyết chuyện này như thế nào đây?
Sở Thâm thực tế nhất, suy nghĩ một lát nói: "Nếu không chúng ta không để ý tới cô ta nữa. Qua một thời gian ngắn có thể chuyển nhà thì sẽ chuyển nhà."
Ý của Sở Thâm chính là, bắn sáu điểm đi*.
*Bắn sáu điểm đi: biểu đạt sự tuyệt vọng khi đối mặt với nghịch cảnh mà đối thủ quá mạnh và đồng đội quá đáng thương.
Nhưng không thể làm được.
Cậu ấy cũng đã có dũng khí, nhưng lúc đó, cậu ấy nghĩ rằng Phước Đoàn là con người.
Sở Phong thì lắc đầu: "Anh, anh đã quên mấy người Lưu Giai Ni tính toán đưa Phúc Đoàn đi, lúc cô ta rời đi thì liền xảy ra tai nạn xe." Cô căn cứ vào đủ loại dấu hiệu suy đoán: "Giả thiết Phúc Đoàn thật sự là Tiểu Sơn Bồ Tát gì đó, như vậy người có ba phần sợ quỷ thần, quỷ thần có bảy phần sợ người. Mấy người Triệu Mãnh, ông Tam không lừa dối, cũng không làm gì với Phúc Đoàn."
Ngược lại là người sợ Phúc Đoàn, người nhận "phúc" của Phúc Đoàn thì rất dễ bị ảnh hưởng.
Không thể lùi lại.
Diệp Quân Chi lại bỗng nhiên nói một câu: "Kumanthong."