Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 432: Ma Thuật (3)



Một tràng mắng cho mặt Sở Chí Nghiệp lúc xanh lúc trắng.

Tính cách Sở Chí Nghiệp hệt như Niên Xuân Hoa, tự cho mình là thông minh nhất, chẳng ai bằng mình.

Chẳng ngờ đến trong mắt chú ba Sở, bản thân còn chẳng thông minh bằng anh ba hiền như khúc gỗ của mình. Sao mà Sở Chí Nghiệp nhịn cho nỗi?

Nhưng hiện giờ tên mặt sẹo còn ở đây, Sở Chí Nghiệp không cách nào ầm ï với chú ba Sở.

Sở Chí Nghiệp chỉ nói: "Lỗi của tôi, lỗi của tôi. Nhưng người này là bạn tôi, chúng tôi âm ï cho vui ấy mà, đừng bắt anh ta tới đồn cảnh sát."

Niên Xuân Hoa không mấy quan tâm đến con trai út mình nghĩ gì.

Bà ta lôi kéo Sở Chí Nghiệp: "Chí Nghiệp à, người này đập phá không ít đồ của nhà chúng ta...

Tên mặt sẹo và đám côn đồ bật cười, tên mặt sẹo nói: "Đúng, tôi đập đấy, với cả tôi cũng sẽ không bồi thường tiên! Đến đây, hôm nay bắt tôi đến đồn cảnh sát đi."

Anh ta lên giọng: "Dù sao tôi cũng không có tiếng thơm nào, thử đến cục cảnh sát hỏi một tiếng đi, ai trong đấy cũng biết tôi cả."

Mặt Sở Chí Nghiệp thoắt cái trắng bệt, cười nịnh hót: "Mẹ tôi nói đùa đấy, chút đồ ấy vỡ rồi thì thôi."

Sở Chí Nghiệp lại như kêu cha gọi mẹ cầu cạnh chú ba Sở và Lưu Thiêm Tài: "Chú, đội trưởng, đây là chuyện riêng của tôi, cũng không cần đến đồn cảnh sát đâu, nếu không sẽ lãng phí thời gian của mọi người. Cứ như vậy cho qua đi."

Lưu Thiêm Tài, chú ba Sở:...

Sợ là đến cả Sở Phong và Sở Thâm cũng nhìn ra, Sở Chí Nghiệp đã làm ra chuyện xấu mặt gì đó.

Huống hồ là hai người họ?

Lưu Thiêm Tài nói: "Bắt buộc phải đến đồn cảnh sát."

Loại chuyện tai hại như này, xử lý càng sớm càng tốt.

Sở Chí Nghiệp mắt thấy van nài không có tác dụng, lộ ra biểu cảm hung ác: "Đội trưởng, chú, mấy người không nghe lời tôi có đúng không? Được, dù sao khi đến đồn cảnh sát tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của bọn họ. Tôi sẽ nói tôi thiếu nợ họ! Ngược lại các người động tay động chân với người ta, đến lúc đó các người ngược lại phải bồi thường tiền thuốc men cho người ta đấy!"

Một lời này nói ra khiến cho tên mặt sẹo bật cười.

Tên mặt sẹo cũng theo đó mà ai da ai da hai tiếng: "Tay của tôi a, bị trẹo rồi, đền tiền đền tiền..."

Vô sỉ, quá vô sỉ rồi.

Lưu Thiêm Tài, chú ba Sở cùng tất cả mọi người đang có mặt đều nghĩ như thế.

Tên Sở Chí Nghiệp quả thật là một thằng khốn!

Chú ba Sở tay run cầm cập: "Được, mày còn nói ra được mấy lời này! Hôm nay nhà mày gặp nạn, mấy người bọn tao đến giúp mày, mày ngược lại còn muốn bọn tao đền tiền thuốc! Sau này nhà mày cho dù có bất cứ chuyện gì, họ Sở nhà tao cũng tuyệt đối không đến đây nữa. Cho dù tao chết cũng không cần mày đến đóng nắp quan tài!"

"Vê sau, tao không phải chú mày nữa, mày cũng không còn là cháu tao! Chúng ta cắt đứt quan hệt"

Chú ba Sở trực tiếp tức giận bỏ đi.

Lưu Thiêm Tài lạnh mặt, những người trai tráng trẻ tuổi anh ta mang theo sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Lưu Thiêm Tài cũng nói mấy câu tương tự: "Chuyện hôm nay, mọi người đều thấy rõ rồi. Sau này là đội chúng tôi có lỗi với mấy người, hay mấy người có lỗi với chúng tôi, công đạo thị phi, trong lòng tự rõ."

Âm ï như vậy, một nhà Sở Chí Nghiệp, Niên Xuân Hoa xem như triệt để bị xa lánh.

Cho dù là người yêu thương Sở Chí Nghiệp như Niên Xuân Hoa, trong lòng cũng ít nhiều cũng cảm thấy sợ hãi.

Cả lời đoạn tuyệt chú ba Sở cũng đã nói ra rồi...

Vả lại, Sở Chí Nghiệp một mực sợ đến đồn cảnh sát, chả lẽ có chuyện gì giấu diếm hay ư?

Niên Xuân Hoa kiên nhẫn khuyên bảo dỗ dành Sở Chí Nghiệp, muốn moi ra bí mật gì đó từ miệng anh ta.

Sở Chí Nghiệp cực kỳ phiên não, gấp gáp hỏi một câu: "Mẹ lo lắng cái gì? Phúc Đoàn đều đã ở nhà chúng ta rồi. Phúc Đoàn may mắn như vậy, chẳng lẽ nhà chúng †a còn gặp chuyện gì được?”

Niên Xuân Hoa:..