Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 433: Sinh Con (1)



Phong ba này quả thực là ma pháp đánh bại ma pháp.

Niên Xuân Hoa thích nhất là câu này. Nhưng khi Sở Chí Nghiệp dùng câu này chặn miệng bà, bà lại cảm thấy không tiếp thu nổi.

Niên XUân Hoa bị ép đến hết cách, nhỏ giọng nói một câu: "Nhưng mà..."

"Mẹ, mẹ không phải lo. Con có chút dây dưa với hắn, nhanh chóng xử lý xong rồi. Hiện tại có việc làm ăn nào mà không mạo hiểm? Phúc Đoàn nhà chúng ta vẫn còn đây mà. Chắc chắn có thể biến nguy thành an. Mẹ yên tâm đi."

Yên tâm?

Bản thân Phúc Đoàn còn chẳng thấy yên tâm.

Cô ta cảm nhận rất rõ ràng, khoảng thời gian này bản thân vừa ngã bệnh, lại vừa bị lật đổ. Cô ta không còn có vâng sáng vây quanh như lúc trước nữa rồi.

Phải nghĩ ra cách để mọi người lần nữa yêu thích cô ta, nói đúng hơn là tin tưởng cô ta. Phúc Đoàn bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

Vào đông trời dần dần lạnh.

Đã nghỉ ngơi lâu như vậy, chân của Cố Đình Sâm cũng có thể hoạt động dần dần rồi.

Năng lực của Phúc Đoàn hoàn toàn chưa yếu hẳn, cơ thể của Diệp Quân Chi cũng dần dần tốt lên, còn mấy ngày nữa, Diệp Quân Chi phải trở về thủ đô rồi.

Cũng chính vào lúc này, đội sản xuất lại xảy ra chuyện.

Vương Huỳnh bị sinh non.

Vương Huỳnh mang thai vào lúc thu hoạch vụ thu, bây giờ còn chưa đến sáu tháng, Vương Huỳnh đã chuyển dạ rồi.

Chuyện sinh non này cũng vô cùng kỳ lạ, Vương Huỳnh cực kỳ trân trọng đứa bé trong bụng, đã nghỉ làm từ sớm, cùng lắm chỉ đi bộ vài vòng ở trên đường, đảm bảo vận động, mọi người cũng không nói gì cả.

Phụ nữ có thai, được nâng niu một chút cũng rất là bình thường.

Thế nhưng, chính vì quan tâm chăm sóc như vậy, mà vẫn không hiểu được vì sao Vương Huỳnh sinh con, nước ối đã chảy đầy đất, còn không kịp đưa đến bệnh viện.

Bà Bạch vội vã chạy đi tìm bà đỡ trong đội.

Vương Huỳnh ở trong ** đau đến tê tâm phế liệt, vẫn dùng sức hô lên: "Mau, đi gọi Phúc Đoàn." Mau gọi Phúc Đoàn tới, chỉ cần Phúc Đoàn tới, vận may đến rồi, cái thai này của cô ta liền ổn định.

Bà Bạch và những người khác trong nhà:...

Bọn họ đều cảm thấy Vương Huỳnh điên rồi, lúc này gọi Phúc Đoàn đến thì có tác dụng gì? Lẽ nào Phúc Đoàn còn có thể đỡ đẻ được?

Thế nhưng không có cách nào khác, bây giờ trời đất bao la, phụ nữ có thai là lớn nhất.

Mà đây cũng không phải yêu cầu quá đáng gì, làm theo yêu cầu là được. Lễ nào cả nhà bọn họ, lại còn nói lý với Vương Huỳnh lúc cô ta đang kêu đau sao?

Người bình thường sẽ không ngu ngốc như thế.

Bà Bạch vội vã bảo chồng của Vương Huỳnh đi gọi Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa, còn bà ấy thì đi gọi bà đỡ trong đội.

Mặc dù Vương Huỳnh sinh non, thế nhưng, cũng bị đau không kém.

Bà đỡ chậm rãi nói: "Bà gấp cái gì chứ? Chí ít còn phải đợi mấy tiếng nữa." Bà đỡ trêu chọc bà Bạch: "Cũng không phải lần đầu tiên bà sinh con, con dâu bà cũng không phải sinh lần đầu, bà phải có kinh nghiệm rồi chứ."

Không sai, phần lớn phụ nữ khi sinh đều đau rất lâu. Đầu tiên là đau bụng vì cửa tử cung mở ra, nó có thể khiến cho người ta đau đến chết đi sống lại, cửa tử cung mở nhanh thì mấy tiếng là xong, nhưng nếu mở chậm thì chuyện bị đau một ngày một đêm cũng có.

Mãi đến khi cửa tử cung mở ra kha khá, mới là sinh con thật, đó là lúc dùng SỨC.

Nếu như sản phụ dùng hết sức lực trong lúc chịu đựng trước, đến lúc sinh con lại không còn sức, vậy cũng dễ dàng khó sinh.

Bà Bạch lo lắng nói: "Không phải tại sinh non sao? Trong lòng tôi lo lắng, lại thêm gần đây đội sản xuất của chúng ta gặp không ít chuyện, thôi, chị dâu à, bà đi với tôi đi, sau đó tôi đưa bà một bao lì xì thật lớn."

Bà đỡ không vui: "Tôi tham chút tiền mừng này chắc? Là tôi coi thường dáng vẻ kia của con dâu bà thôi."