Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 434: Sinh Con (2)



Bà đỡ chỉ chỉ hai mắt: "Tôi có mắt cũng thấy rõ, con dâu bà mỗi ngày đều coi Niên Xuân Hoa với Phúc Đoàn kỳ kỳ quái quái kia như bảo bối, nịnh bợ hai người bọn họ, căn bản không coi mẹ chồng như bà là gì. Cũng là bà tốt tính, nếu là tôi đã sớm nói cho cô ta biết ai mới là người nhà rồi."

Bà Bạch thở dài: "Tôi đã là người sắp chết rồi, nói chuyện với cô ta làm gì? Cô ta cũng chỉ có điều này là không tốt thôi, những lúc còn lại không phải rất tốt sao? Trên đời này nơi nào có mẹ chồng thập toàn thập mỹ, thì sẽ có con dâu mười phân vẹn mười."

"Tôi muốn nuôi dạy thành người, thì phải tìm một cô con dâu hợp lòng tôi, vậy tôi phải nuôi dạy từ nhỏ, nếu tôi không nuôi, thì sao có thể có nhiều yêu cầu như vậy? Chị dâu, bà đi theo tôi đi, con dâu tôi tốt lắm, năng lực rất tốt, nhà tôi cũng tốt."

Bà đỡ buồn bực, một lúc sau mới nói: "Ý nghĩ này của bà, cũng thông suốt."

Vì vậy bà ta không gây rối nữa, mang túi đồ dùng của mình đi tới nhà bà Bạch.

Hai người nhanh chóng tới nhà, trong phòng vẫn chỉ có Vương Huỳnh kêu đau, mấy người chị em dâu đang vây quanh cổ vũ cô ta.

Bà Bạch hô một tiếng: "Có đỡ hơn một chút không? Người tới rồi, đừng sợ."

Cho dù đã sinh con một lần rồi, đây là lần thứ hai Vương Huỳnh gặp lại cơn đau như này, vẫn có cảm giác hận không thể lập tức chết đi.

Đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ chồng an ủi, mũi Vương Huỳnh chua xót, muốn khóc lên.

Người mẹ chồng này... Tuy rằng không giống với những người mẹ chồng khác, không hề vui vẻ vì đứa nhỏ trong bụng cô ta là con trai, thế nhưng trước đây bà ấy cũng chưa từng dày vò cô ta vì cô ta chỉ sinh con gái? Bí mật này, có biết bao nhiêu cô con dâu số khổ ao ước bà ấy.

Giờ phút này Vương Huỳnh có chút hối hận, sao trước kia cô ta lại trư du mông liễu tâm* như vậy? (*Đại khái là chỉ người suy nghĩ không thông suốt, làm việc không phân phải trái, đánh mất lương tâm. Xuất xứ của câu này là từ lời Phượng tỷ mắng Triệu di nương trong Hồng Lâu Mộng.)

Nhà của bà đỡ cách nhà bọn họ xa như thế, mà mẹ chồng lại mời được bà ta đến nhanh như vậy.

Thế nhưng cho tới bây giờ cô ta lại đi lấy lòng Niên Xuân Hoa với Phúc Đoàn? Người chạy đi gọi lâu như vậy, bây giờ vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.

Vương Huỳnh siết chặt nắm đấm để không khóc thành tiếng, tránh cho lát nữa không có sức sinh con.

Lúc này, chồng của Vương Huỳnh đã trở về, phía sau lại không có ai đi theo.

Bà Bạch hỏi: "Đám người Niên Xuân Hoa đâu?"

Chồng của Vương Huỳnh không chút xấu hổ khoát khoát tay: "Người ta không đến, nói phòng sinh có mùi máu tanh, ảnh hưởng tới vận may của bọn họ."

Bà Bạch:...

Được, đây cũng là lý do chính đáng.

Bà Bạch nói: "Quên đi, vậy thì đừng đến, dù sao cũng không giúp được cái gì."

Ánh sáng trong mắt Vương Huỳnh trầm xuống, càng thêm u ám.

Cô ta nghĩ đến thời gian này lấy lòng Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn biết bao nhiêu lần, nghĩ tới bản thân giống như con chó liếm láp Phúc Đoàn, kết quả thì sao? Phúc Đoàn này chỉ có thể làm đoàn sủng, không hề cố gắng một chút nào?

Vương Huỳnh mặc kệ trong lòng khó chịu, vẫn phải sinh đứa bé này.

Trải qua bảy, tám tiếng, cuối cùng Vương Huỳnh đã sinh, là một bé trai, nhưng cực kỳ gầy, tiếng khóc cũng rất yếu ớt. Đám người Vương Huỳnh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là do đứa nhỏ sinh non.

Đến ngày thứ hai, cũng là ngày sinh nhật của bà Bạch. Sinh nhật của bà Bạch không tổ chức lớn, người tới đều là người quen.

Thế nhưng, Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn cũng thừa dịp này mà tới đây.

Vì sao?

Vì vận may.

Lần này Phúc Đoàn dốc toàn lực, trong đầu thầm nghĩ, chính vì Vương Huỳnh sinh bé trai này sớm hơn chút, cũng thể hiện lời tiên đoán của cô bé đúng, là một vận may lớn.