Hứa Yến dẫn Giang Noãn vào khu vực quân sự, hai người giữ một khoảng cách thích hợp.
Giang Noãn tung tăng, tò mò nhìn đây đó.
Đột nhiên mắt cô sáng lên!
Oa! Có nhiều anh quân nhân quá! Cơ bụng! Vóc dáng! Tuy không bằng Hứa Yến nhưng cũng khá lắm!
Cảnh tượng này có thể mô tả như một sự thưởng thức bằng thị giác hiếm có!
Cô nhìn kỹ lại, cũng thấy có vài anh quân nhân đẹp trai! Không được! Cô phải nhờ Hứa Yến nghe ngóng xem có anh quân nhân nào chưa có bạn gái không, lúc nào cô cũng ghi nhớ tới hạnh phúc cả đời của chị em tốt nhà mình đó!
Hứa Yến nghiêng đầu liếc nhìn Giang Noãn.
Anh phát hiện đôi mắt sáng lấp lánh của cô nhìn những anh quân nhân cởi trần đang luyện tập với vẻ thích thú.
Mặt anh lập tức tối sầm lại, mím môi không hài lòng, lẳng lặng lấy thân thể chắn tầm mắt của Giang Noãn.
Không ngờ cô lại dứt khoát lướt qua anh và tiếp tục nhìn thẳng.
Giang Noãn không để ý đến Hứa Yến có gì đó không đúng, vẫn nhìn chằm chằm các anh quân nhân đang luyện tập đầy mồ hôi.
Sắc mặt Hứa Yến càng ngày càng tối, trầm mặc sải bước đi về phía trước.
Giang Noãn nhìn một lúc rồi thu hồi tầm mắt, có chút tiếc nuối, có nhiều anh quân nhân đẹp trai quá, Nguyên Nguyên và Nghiên Nghiên thật may mắn! Nhưng trong lòng cô đang vui vẻ nghĩ rằng, anh Hứa Yến của mình là tuyệt nhất và đẹp trai nhất!
Anh Hứa Yến đâu rồi?
Cô nhìn thấy người đàn ông đang đi ở phía trước, cách cô rất xa!
Cô thở phì phò đuổi theo, hờn dỗi: "Sao anh đi nhanh thế, cũng không biết đợi em!"
Người đàn ông im lặng vài giây, sau đó lạnh lùng nói: "Anh đói."
Giang Noãn không để ý Hứa Yến có gì không ổn, cô chỉ nghĩ anh thật sự rất đói, dù sao anh cũng luyện tập vất vả, cô gật đầu: "Được rồi, em cũng đói, chúng ta ăn cơm trước đi."
Giọng điệu của cô gái văng vẳng bên tai Hứa Yến giống như đang tiếc nuối vì chưa nhìn đủ.
Mặt anh lại trầm xuống một chút, những người đàn ông đó đẹp trai lắm à!
Giang Noãn bước vào phòng làm việc của Hứa Yến, Hứa Yến ủ rũ kéo ghế ra, không nói lời nào mở hộp cơm, đặt bộ đồ ăn và đũa lên bàn.
Giang Noãn ngửi thấy mùi thức ăn càng thấy đói, cô ngồi xuống chiếc ghế mà Hứa Yến kéo ra cho mình, vui vẻ gắp đồ ăn lên ăn.
Hứa Yến lạnh lùng liếc nhìn cô, nhưng Giang Noãn đang cúi đầu ăn đồ ngon thơm phức.
Hứa Yến đen mặt ngồi xuống, không động đũa.
Lúc này Giang Noãn mới chú ý tới người đàn ông mặt mày u ám này đang lạnh lùng nhìn cô ăn cơm.
Cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, dùng đũa của mình gắp một miếng thịt đưa lên miệng anh, nhìn thấy người đàn ông mở miệng ăn. Cô đảo mắt rồi đặt đũa xuống, tiến tới ôm lấy cổ anh từ phía sau, cằm gối lên bờ vai rộng và rắn chắc của anh, mặt kề sát cổ anh làm nũng: "Ngon không? Em dậy sớm làm món này cho anh đấy, em vừa tan làm đã vội vã bắt xe buýt đến đưa cho anh, anh thấy em tốt không?"
Trái tim làm ra vẻ lạnh lùng cứng rắn của Hứa Yến lập tức mềm nhũn, nhưng khi anh nhớ tới lúc nãy cô nhìn người đàn ông khác, hình ảnh chói mắt đó lại tràn ngập trong tâm trí anh.
Giọng điệu của anh cứng ngắc: "Lần sau không cần mang tới đâu, phiền phức quá, ăn xong anh sẽ đưa em về."
Giang Noãn đang dựa vào thân thể anh trở nên cứng ngắc, cô bị giọng điệu không mặn mà của anh chọc tức. Cô vất vả mang đồ ăn ngon cho anh, săn sóc như thế, còn cùng anh ăn, anh lại không nói lời tốt nào, chỉ nghĩ tới việc đuổi cô đi?
Cô lập tức buông tay ôm anh ra, tránh xa anh, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ, thở phì phò nói: "Nếu anh không thích thì lần sau em sẽ không đến nữa!"
Căn phòng yên tĩnh đến c.h.ế.t lặng.
Chỉ có những anh quân nhân đang huấn luyện bên ngoài cửa sổ hô to khẩu hiệu: "Một, hai, ba, bốn, một, hai, ba, bốn."
"Lại đây!" Giọng người đàn ông đột nhiên vang lên.