"Không! Dựa vào đâu anh bảo em qua thì em phải qua đó, em không phải là quân nhân mà anh gọi tới thì tới bảo đi thì đi! Dựa vào đâu mà anh lại ra lệnh cho em! Em cứ đứng ở đây đấy!" Giang Noãn quay đầu lại nhìn anh với khuôn mặt đỏ bừng, sau đó tức giận quay đi, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt đen xì của anh.
Lông mày Hứa Yến không kìm được nhảy dựng, vẫn còn muốn tiếp tục nhìn đúng không?
Anh nhanh chóng bước tới phía sau Giang Noãn, hai tay nắm lấy hai vai của cô, xoay người cô ôm cô vào lòng.
Giang Noãn không vui, cố gắng giãy giụa, kích động đánh người đàn ông đang ôm chặt mình, tức giận hét lên: "Buông ra! Đừng ôm em! Bây giờ em sẽ đi, em sẽ rời đi ngay lập tức! Không cần tiễn! Em không muốn nhìn thấy anh nữa!"
"Em dám?!" Hứa Yến kiềm chế đôi tay đang làm loạn của cô, dùng lực kẹp cô ở giữa hai chân, không cho cô bước đi.
Nơi bàn tay cứng rắn của người đàn ông đang kẹp cổ tay cô truyền đến cơn đau nhức, Giang Noãn đau đớn kêu lên: "Sít, đau quá! Anh buông ra!"
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của người trong lòng, tim anh thắt lại, lập tức buông tay ra, lí trí dần trở lại. Anh lo lắng nhìn cổ tay cô, cẩn thận từng li từng tí vươn tay ra muốn xem xét, nhưng lại thấy cô lạnh lùng quay người lại muốn đi về phía cửa.
Anh nhanh chóng chặn cô lại, nói năng lộn xộn: "Noãn Noãn, anh xin lỗi, tay em thế nào rồi, để anh xem."
"Tránh ra! Không cần anh giả bộ tử tế!" Giang Noãn đỏ mắt nghẹn ngào nói.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của bé con xinh đẹp trước mặt, tim anh đau đớn một hồi, anh khàn giọng lo lắng nói: "Em ngoan chút, đau ở đâu, có phải là cổ tay không? Để anh xem."
Giang Noãn lại bị giọng điệu mạnh mẽ của anh chọc tức, cố nén nước mắt đang chực trào ra, tức giận nói: "Em không ngoan lúc nào hả? Em không ngoan còn vất vả mang đồ ăn tới cho anh?"
Nói xong nước mắt của cô không kìm được chảy xuống, cô sắp tủi thân c.h.ế.t rồi! Rõ ràng cô không làm gì nhưng lại bị bạo lực lạnh, anh còn ra tay thô bạo, tay cô bị anh nắm rất đau!
Cô không muốn quan tâm đến anh nữa, cô muốn chia tay anh! Hu hu hu...
Hứa Yến nhìn cô gái đang khóc đẫm nước mắt trước mặt, hai mắt cũng đỏ hoe. Anh bất lực bế cô lên, đặt cô ngồi lên đùi, dùng đầu ngón tay cẩn thận lau nước mắt cho cô, giọng nói khô khốc khàn khàn: "Noãn Noãn, anh xin lỗi. Anh chỉ không muốn em nhìn những người đàn ông khác, anh không muốn ánh mắt của em dừng lại ở trên người người đàn ông khác..."
Giang Noãn đang giãy giụa thoát ra khỏi chân anh lập tức sững sờ.
Khuôn mặt đen xì của anh đối diện với cô, anh tức giận như vậy là vì anh không thích cô nhìn các anh quân nhân đó?
Đồ hũ dấm này! Đáng ghét!
Nhưng cô vẫn rất tủi thân, nhưng trong lòng cô không kiểm soát được mà tha thứ cho anh, cô cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu còn có lần sau thì cô sẽ lập tức nói bái bai!
Dù trong lòng cô đã tha thứ cho anh, nhưng cô không muốn bị anh dỗ dành dễ dàng như vậy.
Cô ngồi trên đùi anh không còn vùng vẫy nữa, cô lạnh lùng nhìn anh đang lo lắng dỗ dành mình.
Trương Phong và đồng bọn đi ngang qua cửa sổ phòng làm việc, tận mắt nhìn thấy trung đoàn trưởng được người trong doanh trại quân đội gọi là “Diêm Vương mặt lạnh”, chỉ biết bày ra vẻ mặt lạnh lùng vô tình huấn luyện bọn họ như con, không ngờ lúc này lại đang cẩn thận ôm cô gái nhỏ ngồi vào lòng mình mà nhẹ nhàng dỗ dành.
Giọng nói nhẹ nhàng như nước, lời nói dỗ dành khiến bọn họ kinh ngạc.
Ví dụ như: “Anh sai rồi, bé con tha lỗi cho anh được không?”, “Được được được, anh sẽ đồng ý mọi yêu cầu của em, đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm...”
Sự dịu dàng của người đàn ông sắt đá và vẻ tình tứ đó khiến bọn họ xem thế là đủ rồi!
Không ngờ khi trung đoàn trưởng yêu đương lại có dáng vẻ như này!
Bọn họ càng nghe càng đỏ mặt, vội vàng bước đi, còn chu đáo đóng cửa sổ cho hai người ở trong đó.