Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 123



Cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại trên cổ, Hứa Yến đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, hô hấp càng lúc càng gấp gáp, trên trán và cánh tay nổi lên gân xanh. Với ý chí mạnh mẽ, anh vươn tay nắm lấy cánh tay của bé con đang ngồi trên chân mình, muốn kéo cô ra.

Anh cong lưng, nặng nề thở hổn hển mắng: "Noãn Noãn! Dừng lại! Không được..."

Tiếc rằng người đang ở trên người anh lại không nghe lời, mà còn dùng sức mạnh hơn.

Anh hơi dùng sức, nhưng bé con lại kêu đau, đẩy anh ra và chỉ vào cánh tay đỏ bừng của mình, oán trách anh: "Cuồng bạo lực! Anh xem, đỏ hết cả rồi! Cổ tay em còn tím đấy, em đau chỗ này cả chỗ kia cũng đau! Không thèm quan tâm tới anh nữa! Không cho em hôn thì thôi, còn bạo lực gia đình với em, anh mau biến đi!"

Bạo lực gia đình? Trán Hứa Yến đột nhiên nhảy dựng, anh ngậm cô vào miệng sợ tan ra, nâng cô trong lòng tay lại sợ vỡ, nhưng nhìn thấy đôi mắt mờ sương của bé con, dáng vẻ đáng thương đang nhìn anh, và những vết đỏ rõ ràng trên cánh tay tinh tế mỏng manh, anh lại không nhịn được mà thấy đau lòng, khó chịu vì mình đã dùng sức quá nhiều.

Anh nhẹ nhàng kéo cánh tay cô và xoa nắn, cánh tay cô mềm mại mịn màng, xúc cảm quá mãnh liệt, cô còn đang ở trong lòng anh cọ tới cọ lui, dán chặt vào anh.

Hơi thở thơm tho nồng nàn phát ra từ trên người bé con yêu kiều cứ xuyên vào mũi anh, anh hít một hơi nặng nhọc, lực xoa cánh tay vô tình trở nên nặng hơn. Bé con lập tức chọc vào cánh tay cứng cáp của anh tỏ vẻ bất mãn, trách mắng: "Cánh tay vốn đã đau rồi, anh không thể xoa nhẹ tí được à."

Anh nặng nề “ừm” một tiếng, lập tức xoa bóp nhẹ hơn.

Nhưng cơ thể anh quá căng cứng nên anh chỉ có thể khom lưng lùi lại giữ chút khoảng cách với cô, không để hai người ở quá gần, để anh có khoảng trống hít thở.

Nhưng bé con yêu kiều lại không làm theo mong muốn của anh, anh vừa lùi là cô lại sấn tới, miệng cũng không chịu buông tha cho anh: "Anh Hứa Yến, sao mặt anh đỏ vậy, anh nóng à? Để em bật số quạt lớn hơn tí cho anh."

Khoảnh khắc Giang Noãn cúi xuống chỉnh lại quạt, thời gian như dừng lại, trong đầu anh trống rỗng, chỉ còn lại vẻ đẹp chói mắt, không chút che giấu và không thể rời mắt.

Sau khi cô chỉnh quạt xong lại lập tức chen vào, ngồi lên đùi anh, ngây ngô nhìn anh.

Anh mím môi dưới, đè nén thay đổi trong cơ thể, thương lượng: "Bé con, em xuống trước đi, đi thay quần áo được không?"

Giang Noãn nhìn vẻ mặt khó chịu của người đàn ông, cô nhìn thấu nhưng không vạch trần, tiếp tục tức giận: "Em đã nói là không, hoặc là anh giúp em thay, nếu không em sẽ không thay! Đổi đi đổi lại mệt lắm, em sắp đi ngủ rồi. Ôi, cánh tay của em còn đau lắm, anh cứ xoa bóp tiếp đi."

Hứa Yến không còn cách nào khác là cắn răng tiếp tục xoa bóp, anh sắp bị cô làm cho phát điên rồi, tuổi còn trẻ sức lực dồi dào vốn đã rất nhạy cảm, chỉ cần chạm vào một chút là sẽ bốc cháy.

Một lúc sau.

Bé con yêu kiều bất mãn càu nhàu: "Anh có cảm thấy rất nóng không?"

Hứa Yến khàn giọng đáp: "Anh đi điều chỉnh quạt cho em."

Anh đang định đứng dậy thì nghe cô nói: "Vừa nãy em điều chỉnh ở mức tối đa rồi."

Ánh mắt anh không tự chủ liếc nhìn cô, lúc này lại thấy cô di chuyển.

Cuối cùng, sợi dây cuối cùng trong tâm trí anh đã hoàn toàn bị đứt.

Anh không kìm được ôm đầu cô, hôn lên đôi môi anh đào mỏng manh của cô, hút lấy ngọt ngào động lòng người.

...

Đêm tối, tiếng ve của đêm hè tĩnh lặng vang lên từng tiếng ríu rít.

Hai người trong phòng thân thiết hôn hít, Giang Noãn bị nụ hôn làm cho tê cả da đầu, thở không nổi. Vốn dĩ cô chỉ định tán tỉnh Hứa Yến, cô thích nhìn dáng vẻ anh chịu đựng khó chịu, nhưng không ngờ cho lửa quá tay, đến bản thân cô cũng bốc hỏa.

Nhưng vào thời điểm quan trọng, Hứa Yến kiềm chế sức nóng đang ùn ùn kéo đến rồi dùng một tay nhấc chiếc chăn bông mỏng trên giường lên che cơ thể duyên dáng của cô.

Anh đứng bên giường hít thở sâu để bình tĩnh một lúc, giọng nói vừa khàn vừa đục: "Bé con, không được... bây giờ vẫn chưa được..."

"Sao lại không được? Anh không được à..." Hai mắt Giang Noãn đẫm nước xuân, ánh mắt rực lửa nhìn anh.

Quả táo Adam của Hứa Yến lăn lên lăn xuống, anh quay lưng lại, chống lại sức nóng còn chưa giảm xuống, khàn giọng nói: "Chúng ta còn chưa kết hôn, không thể phạm sai lầm, làm như vậy không đúng, không công bằng với em."

"Như này mới không công bằng với em đấy!"

Nghe thấy tiếng khịt mũi bất mãn từ trên giường truyền tới, anh mím môi dưới, cầm lấy thuốc dầu trên bàn, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, duỗi tay ra anh bôi thuốc cho em rồi ngoan ngoãn đi ngủ. Bây giờ muộn quá rồi, mai em còn phải dậy sớm đi làm nữa."

Giang Noãn khịt mũi làu bàu: "Còn không phải tại anh không kiềm chế được, nếu không em đã đi ngủ sớm rồi!"

"Ừ tại anh, ngoan, duỗi tay ra đi."

Giang Noãn nghiêng người vươn tay ra khỏi chăn bông mỏng, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng đặc biệt chói mắt, trên da có những vết đỏ khiến người ta đỏ mặt đến hoảng sợ.