Buổi chiều Giang Noãn tan làm sớm, từ khi trở lại thành phố, cô đã mua rất nhiều quần áo, một số là do cô tự may, một số là ở tiệm may do mợ cô giới thiệu.
Vị trí của tiệm may tương đối hẻo lánh, chỉ có một góa phụ điều hành tiệm cùng con gái, góa phụ thường được mọi người gọi là chị Ngọc, tên là Chu Hương Ngọc, 38 tuổi, tính tình hào phóng vui vẻ. Con gái của bà ấy bằng tuổi với Giang Noãn, chỉ có hai mẹ con điều hành tiệm may nhỏ và kiếm sống bằng nghề này. Chị Ngọc có tay nghề rất tốt, nhưng người dân thời đại này thích tự tay xé vải và may quần áo, nên việc kinh doanh của các tiệm may tương đối ảm đạm, hầu như tất cả đều dựa vào khách hàng cũ để duy trì kinh doanh.
Giang Noãn vừa tan làm đã mang một vài bản thảo thiết kế gần đây đến tiệm may, cô thường đến tiệm may này để may quần áo, Chu Hương Ngọc và con gái bà ấy là Ngô Tiểu Đào đều quen biết Giang Noãn. Giang Noãn xinh đẹp miệng ngọt, bọn họ đều rất thích cô.
Khi Giang Noãn đi vào, Chu Hương Ngọc đang giẫm lên máy may, Ngô Tiểu Đào đang ngủ gật trên quầy kế bên, thấy Giang Noãn tới, con sâu ngủ của Ngô Tiểu Đào lập tức rời đi, cô ấy nhiệt tình chào hỏi: "Noãn Noãn, lại đến may quần áo à?"
Giang Noãn cười nói: "Coi như là vậy, tớ muốn cùng hai người thương lượng một chuyện."
"Cô Ngọc*, chúng ta thân nhau nên cháu nói thẳng luôn nhé. Gần đây cháu đã thiết kế một vài bức vẽ về quần áo và túi xách, cháu muốn sản xuất hàng loạt và bán chúng, cháu muốn thử xem. Cô Ngọc, cô có muốn hợp tác với cháu không?"
*Câu gốc là chị Ngọc, nhưng Giang Noãn bằng tuổi con gái bà ấy, mình thấy xưng hô chị-em không hợp nên đổi thành cô-cháu
*Câu gốc là chị Ngọc, nhưng Giang Noãn bằng tuổi con gái bà ấy, mình thấy xưng hô chị-em không hợp nên đổi thành cô-cháu
Giang Noãn giải thích ý định và kế hoạch của riêng mình, một mình cô không thể tự làm được nên đã nghĩ tới bọn họ. Chị Ngọc có tay nghề giỏi lại làm nhanh, từ nhỏ Ngô Tiểu Đào đã theo chị Ngọc học nghề, nên đương nhiên cũng không kém. Cô đưa ra bản thảo thiết kế và nghĩ ra con đường tiêu thụ, chị Ngọc và Ngô Tiểu Đào ở hậu phương may quần áo, trước hết cứ làm như vậy trước đã, sau khi đủ vốn sẽ mở rộng dây chuyền sản xuất.
Chu Hương Ngọc và Ngô Tiểu Đào bị sốc trước những lời Giang Noãn nói.
Tiệm may buôn bán ế ẩm, vị trí của cửa tiệm lại không tốt, xưa nay chẳng mấy ai chịu bỏ tiền túi ra may quần áo, người đến tiệm ủng hộ đều là bà con hàng xóm, bà ấy ngại tính tiền. Mặc dù hai mẹ con đều có tay nghề tốt, nhưng không chỗ để phát triển, bình thường toàn là vất vả kiếm từng đồng một, miễn cưỡng giải quyết được việc ấm no, cuộc sống tương đối eo hẹp.
Chu Hương Ngọc mất một lúc mới hoàn hồn, nuốt nước bọt, lo lắng nói: "Noãn Noãn à, chúng ta làm như vậy có bị coi là đầu cơ trục lợi không?"
Thực sự bà ấy đã d.a.o động với những gì Giang Noãn nói, chồng bà ấy mất sớm, bà lại không có ý định tái hôn. Cha mẹ chồng đối xử với bà ấy như con ruột, với cả cha mẹ chồng cũng chỉ có duy nhất một đứa con là chồng bà ấy. Từ khi chồng bà mất, cha mẹ chồng khuyên bà ấy vẫn còn trẻ và có thể tìm được một người đàn ông tốt để kết hôn, còn Tiểu Đào thì cứ để lại cho họ nuôi.
Cha mẹ bà ấy mất sớm, cha mẹ chồng đối xử với bà ấy tốt nhường nào bà ấy đều ghi nhớ, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn nên quyết định chăm sóc cha mẹ chồng và con gái thật tốt, sống thật tốt.
Giờ cha chồng sức khỏe yếu cần đưa đi bệnh viện chữa trị, nhưng gia cảnh khốn cùng nên bệnh tật cứ phải kéo dài, bà ấy rất sợ cha chồng xảy ra chuyện. Hiện tại bà ấy cũng đang cần tiền gấp, nhưng lại không có sự nhạy bén trong kinh doanh, chỉ có tay nghề, muốn kiếm tiền nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Bà ấy sợ công việc kinh doanh của mình sẽ bị coi là đầu cơ trục lợi và bị bắt đi, đến lúc đó cả nhà bà ấy phải sống thế nào đây?
Đương nhiên Giang Noãn biết Chu Hương Ngọc lo lắng điều gì, cô nói thật: "Tất nhiên là sẽ có rủi ro, nhưng chúng ta không làm lớn. Nếu có người tố cáo, chúng ta sẽ nói là giúp người khác gia công, chỉ cần cẩn thận, cháu tin rằng sẽ không có vấn đề gì."
Giờ người làm ăn bí mật không còn ít nữa, năm nay sẽ xảy ra một số biến cố lớn, sau tháng mười thì tình hình trở nên rõ ràng. Tuy chưa có cải cách mở cửa, nhưng hoàn cảnh sẽ thả lỏng hơn rất nhiều, bên trên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, những vấn đề này tự nhiên không còn là vấn đề nữa.
Ngô Tiểu Đào nghe xong có hơi sục sôi bầu nhiệt huyết, nhưng trong lòng có chút khó hiểu về việc Giang Noãn muốn kinh doanh, vì vậy cô ấy hỏi: "Noãn Noãn, cậu đang làm việc rất tốt, tại sao lại phải mạo hiểm kinh doanh?"
"Rất đơn giản, tớ chỉ muốn kiếm tiền thôi. Bây giờ tớ thấy bên dưới đã có rất nhiều người đang làm kinh doanh, con hẻm bán quần áo trên phố Hiên Minh đang phát triển bừng bừng khí thế. Tớ thấy sau này tình hình sẽ ngày càng tốt hơn, chắc đến lúc đó có thể tự do kinh doanh. Bây giờ nhân cơ hội làm sớm, chiếm ưu thế trên thị trường, sau này sẽ phát triển nó."
Chu Hương Ngọc và Ngô Tiểu Đào lại bị lời nói của Giang Noãn làm cho chấn động, tim đập thình thịch, trong lòng nóng lên.