Giọng nói của Ngô Tiểu Đào hơi run run, nắm lấy tay chị Ngọc nói: "Mẹ, hay là chúng ta thử đi, bệnh của ông nội không thể trì hoãn nữa."
Chu Hương Ngọc cắn răng, gật đầu nói: "Noãn Noãn, cô đồng ý hợp tác!"
Bà ấy không còn gì phải lo lắng nữa, Giang Noãn là một cô gái bằng tuổi với con gái mình, lại có lòng tin, vậy thì bà không thể yếu đuối được! Xắn tay áo lên cố gắng làm sẽ thành công!
Ba người bọn họ nói làm là làm, Giang Noãn cùng bọn họ thảo luận tỷ lệ doanh thu, Giang Noãn chiếm 70%, chị Ngọc chiếm 30%.
Thực ra Giang Noãn muốn chia 50-50, nhưng hai mẹ con Chu Hương Ngọc không chấp nhận. Họ chỉ may quần áo theo mẫu, Giang Noãn nghĩ về ý tưởng thiết kế và kế hoạch bán hàng trong tương lai. Nếu có thể kiếm tiền là bọn họ đã hạnh phúc lắm rồi, không thể đòi hỏi nhiều hơn thế nữa.
Giang Noãn thấy bọn họ không muốn, cho nên chỉ có thể phân chia như vậy trước, chờ sau này phát triển sẽ chia lại sau.
Giang Noãn lấy ra mấy bản vẽ quần áo và túi đưa cho Chu Hương Ngọc, cô giải thích: "Cô Ngọc, cháu thiết kế một chiếc váy, một chiếc áo sơ mi, một chiếc quần ống rộng và hai cái túi. Loại lớn hơn là túi vải đeo chéo vai, loại nhỏ hơn là túi da nhỏ, có thể dùng để phối với quần áo tăng phần nổi bật..."
Giang Noãn vừa cầm bản thảo vừa giải thích cho họ. Con người thời này không mấy để ý đến việc kết hợp phụ kiện, đặc biệt là càng không trông chờ vào những chiếc túi để thêm phần nổi bật. Nhưng ở đời sau thì thị trường túi xách lại rộ lên cụm từ “túi xách chữa khỏi mọi bệnh”, rất được ưa chuộng, điều đó cho thấy chị em phụ nữ rất nhiệt tình quan tâm đến túi xách.
*Túi xách chữa khỏi mọi bệnh: Là ngôn ngữ mạng, ý chỉ một chiếc túi có thể giải tỏa những cảm xúc không vui của phụ nữ
*Túi xách chữa khỏi mọi bệnh: Là ngôn ngữ mạng, ý chỉ một chiếc túi có thể giải tỏa những cảm xúc không vui của phụ nữ
Trước đây cô cũng hay đeo một vài chiếc túi lớn để đi làm và những chiếc túi nhỏ phối với quần áo, bị một số cô gái trẻ trên phố đuổi theo để hỏi mua ở đâu. Sau đó cô mới nhận ra ngoài quần áo, thì hiện nay túi xách không được ưa chuộng lắm, trên thị trường bán ít nhưng không đẹp, cô có thể nắm bắt cơ hội này.
Ngô Tiểu Đào nhìn những bản vẽ thiết kế này, hai mắt sáng ngời, nhìn Giang Noãn đầy ngưỡng mộ: "Noãn Noãn, những bộ quần áo và túi xách này đều thiết kế rất tốt, vừa thời trang vừa thực dụng, cậu giỏi quá!"
Chu Hương Ngọc nặng nề gật đầu, có chút xúc động cầm bản thiết kế lên xem đi xem lại, chiếc váy có nơ ở eo sau, ngoài ra tay áo và cổ áo có một số thiết kế nhỏ. Quần tây không rộng và lỏng lẻo như quần bây giờ, nhưng ống rộng có thể che khuyết điểm cho dáng người, áo sơ mi cũng vậy, kiểu dáng mới lạ, độc đáo. Túi xách cũng là kiểu mà bà chưa từng nhìn thấy, có thể phối với quần áo, rất hữu dụng. Bà ấy biết Giang Noãn có thẩm mỹ tốt, trước đây bà đã giúp cô làm mấy bộ, tuy rằng thiết kế quần áo rất đặc biệt, nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Bà ấy đã không thể chờ đợi muốn bắt đầu làm rồi, bà ấy có một linh cảm rất mạnh mẽ trong lòng rằng những bộ quần áo và túi xách này sẽ rất nổi tiếng, sẽ không lo lắng về việc không bán được chúng.
Nhưng nghĩ tới hiện tại không có nguyên vật liệu làm sẵn, bà ấy lại không có tiền nên bà nói ra điều đó.
Giang Noãn nói: "Giai đoạn đầu thì cháu sẽ trả tiền trước, sau khi kiếm được sẽ bù vào. Ngày mai chúng ta bắt đầu mua vải, đợt này sẽ làm thử một lô trước. Quần áo may sẵn mà chúng ta may được làm theo kích cỡ phù hợp với tất cả mọi người, cũng sẽ phù hợp với dáng người hơi cường tráng."
Ba người họ hừng hực khí thế bắt đầu kế hoạch kiếm tiền của mình.
Ngày hôm sau, ba người họ cải trang đi chợ vải ở chợ đen để mua, Chu Hương Ngọc rất quen thuộc với chợ vải và có quen biết với vài người bạn, họ mua được vải có chất lượng và số lượng vải tốt nhất với giá tốt nhất.
Giang Noãn tặc lưỡi nhìn đống vải trong tay ba người bọn họ, chỉ tốn 30 đồng cho một đống lớn như vậy? Chỗ này có thể làm rất nhiều quần áo và túi xách!
Nhìn thấy chị Ngọc và Tiểu Đào vẫn đang ở gian hàng vải mặc cả với người bán, cuối cùng họ chỉ phải bỏ ra 29,8 đồng, cô đột nhiên cảm thấy kỹ năng mặc cả của mình cần phải cải thiện.
Ba người trở lại tiệm may theo ba lối riêng biệt, quầy lớn trong tiệm may chất đầy vải.
Giang Noãn đã bị sốc khi nhìn thấy chị Ngọc và Tiểu Đào đang rất sung sức bắt đầu đo và cắt vải.
Mạnh mẽ thật đấy!
Giang Noãn không nói lời nào gia nhập vào quá trình may quần áo.
Chu Hương Ngọc và Ngô Tiểu Đào đều là những người nhanh nhẹn, đến cuối ngày, họ đã lấy ra một phần ba số vải.
Nghe nói buổi tối bọn họ còn muốn tăng ca, Giang Noãn vội vàng khuyên: "Cô Ngọc, Tiểu Đào à, sức khỏe là vốn quý giá nhất của con người. Hôm nay cũng mệt rồi đúng không, tối nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cháu được nghỉ ngơi. Hay là ngày mai chúng ta tiếp tục?"
"Noãn Noãn à! Cô không mệt, còn có thể tiếp tục đi làm thêm ba tiếng nữa!" Chu Hương Ngọc vội vàng nói, đã lâu rồi bà ấy không có vui sướng làm quần áo như vậy, đơn giản là sướng đến ngây người!
"Tớ cũng vậy!" Ngô Tiểu Đào cười với Giang Noãn với đôi mắt sáng ngời.