Giang Noãn gật đầu, giải thích với Chu Hương Ngọc về chuyện tìm người đổi phiếu công nghiệp mua máy may, sau đó về nhà.
Sau khi từ tiệm may trở về, bỗng thấy Hứa Yến đứng thẳng ở cửa, giống như đã đợi từ lâu.
Giang Noãn hơi khó hiểu, lúc này không phải anh nên ở trong bộ đội sao? Thường thì buổi tối mới có thể gặp nhau, bây giờ còn chưa tới trưa, chẳng lẽ anh xin nghỉ?
Trong khoảng thời gian này ngày nào họ cũng gặp nhau, dính lấy nhau, trừ hôm hai người làm chuyện buông thả trong phòng anh ra, thì còn có một lần ở tuần trước nữa. Hôm đó trời mưa to sấm chớp đùng đùng, Giang Noãn sợ sấm chớp nên ăn cơm xong đã đi tìm Hứa Yến, quấn lấy anh đòi anh phải ngủ cùng cô.
Tất nhiên lúc đầu Hứa Yến không đồng ý, dỗ cô đừng sợ, bật đèn mà ngủ.
Nhưng Giang Noãn hoàn toàn không chịu, nhất định phải để anh ngủ cùng, trời sấm chớp cô có thể bật đèn ngủ một mình, nhưng cô không thích ngủ bật đèn. Hơn nữa, cô đã có bạn trai, cô sợ thì cần gì phải cứng, lúc sợ cần có bạn trai nhưng lại không bên cô thì có bạn trai có ích gì!
Mặc dù cô biết Hứa Yến lo lắng họ chưa kết hôn, và sợ mình không nhịn được làm chuyện đó với cô, nhưng cô không quan tâm! Cô muốn anh ở bên cô.
Hứa Yến kiên trì chẳng được mấy phút đã nhanh chóng đầu hàng, anh thực sự không có sức phản kháng với sức hấp dẫn của Giang Noãn, vừa thấy Giang Noãn làm nũng mềm mại, nũng nịu cọ vào anh nói những lời ngọt ngào đó, anh lập tức không chịu được, cô nói gì anh đều đồng ý.
Đêm đó, sau khi tắm rửa xong Hứa Yến cầm ô tới phòng Giang Noãn, vẫn trèo qua cửa sổ đi vào.
Giang Noãn đã tắm xong từ lâu, cô đợi Hứa Yến đến mức buồn ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa sổ, cô lập tức mở cửa sổ để người đàn ông đi vào.
Khi người đàn ông đứng vững, cô không vui lẩm bẩm: "Sao anh đến chậm thế, em buồn ngủ rồi, mau đi ngủ đi."
Hứa Yến nhìn chằm chằm bé con ăn mặc mát mẻ, cổ họng cuộn trào, đấu tranh một lúc mới nói: "Noãn Noãn, bây giờ..."
Còn chưa dứt lời, một trận sấm sét ầm ầm vang lên, Giang Noãn giật mình, lập tức ôm Hứa Yến vùi đầu vào lòng anh.
Hứa Yến muốn nói “không còn sấm nữa”, nhưng tiếng sấm đã làm anh giật mình.
Anh cúi đầu nhìn người đang run rẩy trong vòng tay mình, vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, dỗ dành: "Đừng sợ, anh ở đây, đừng sợ..."
Giang Noãn ở trong lòng anh bình tĩnh lại, sau đó cô kéo Hứa Yến nằm lên giường của cô, tắt đèn tự giác lăn vào vòng tay anh.
Hứa Yến cảm nhận được thân thể mềm mại của người trong lòng đang dựa gần anh, vòng tay còn ôm lấy anh, lúc này cô mặc một chiếc áo mỏng và quần đùi, mặt áp vào n.g.ự.c anh, trong lòng anh không khỏi nao nao, tim đập loạn không kiểm soát.
Đúng lúc này bên tai anh vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Anh, anh mặc quần dài ngủ không thấy nóng à? Có muốn cởi quần không?"
Tất nhiên Giang Noãn cảm nhận được sự căng thẳng của người đàn ông, và người anh rất nóng, cô có thể cảm nhận được sức nóng khi ôm anh.
Bây giờ đang là mùa hè nóng nực, hiện tại tuy trời mưa có thể giải nhiệt, lại bật quạt, nhưng hai người ôm nhau, người đàn ông thì nóng, còn cô thì không thể quá nóng được.
Hứa Yến nghe thấy lời của Giang Noãn, hô hấp ngưng trệ, thân thể càng nóng hơn, nhưng anh lại khàn giọng nói: "Anh không nóng."
Tin anh mới là lạ, Giang Noãn nhìn anh không nói nên lời trong bóng tối, rồi im lặng bỏ anh ra.
Hứa Yến thấy bé con im lặng cách xa mình, anh mím môi, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Đúng lúc này, tiếng sấm lại vang lên, người bên cạnh sợ hãi hét lên lại trốn vào trong vòng tay của anh, ôm chặt lấy anh, anh mới cảm thấy dễ chịu.
Anh cũng ôm người vào lòng, dỗ dành nhẹ nhàng, khi tiếng sét qua đi, người trong lòng lại đẩy anh ra, nghe thấy cô lẩm bẩm nóng cũng không bỏ ra.