"Lại trách em, anh có thể bỏ tay ra trước không!" Giang Noãn ậm ừ, cô đương nhiên biết anh làm sao, nhưng là do anh tự chuốc lấy.
Cô muốn làm bậy, trêu chọc anh!
Trong phút chốc, cô nghe tiếng thở gấp gáp bên cạnh, mặt nóng lên, tim cũng nhảy loạn, cô dịch qua mập mờ nói: "Anh, anh sao thế?"
Cơ bắp của người đàn ông căng thẳng, cô cười thầm trong lòng, lại tiếp tục khiêu khích anh.
"Noãn Noãn..." Người đàn ông phát ra âm thanh vừa nôn nóng vừa trầm thấp.
...
Nửa đêm bật đèn phòng tắm, người đàn ông ôm người phụ nữ mà hôn, rửa tay sạch bọt xà phòng cho cô.
Hai mắt Giang Noãn đỏ bừng, quyến rũ động lòng, làn da trắng nõn lộ ra có chút đỏ ửng, người đàn ông hôn lên đôi môi hồng của cô, không cho cô tránh, cô buồn ngủ muốn chết, quay mặt sang trái, bĩu môi nói: "Em buồn ngủ quá! Anh tránh ra đi! Em tự rửa!"
Người đàn ông khẽ hôn vào mặt cô, dỗ dành: "Ngoan, sắp rửa xong rồi, anh lau chỗ này giúp em..."
Sau khi làm xong, Hứa Yến bế Giang Noãn lên giường, Giang Noãn vừa chạm vào giường đã không muốn quan tâm đến anh, cô thật sự rất buồn ngủ và mệt, tên đàn ông c.h.ế.t bầm này chẳng thông cảm cho cô gì cả, đúng là móng heo, chờ đến khi buông thả thật sự thì cô không thể tưởng tượng được lúc đó sẽ như nào, không biết anh sẽ là một con sói như thế nào đây!
Hứa Yến tắm qua nước lạnh, sau đó nằm ở trên giường ôm chặt cô gái xinh đẹp đã ngủ say, hôn lên trán cô, trong bóng tối khóe miệng vô thức nhếch lên, trong lòng ngọt ngào.
...
Giang Noãn nhìn Hứa Yến đang đứng ở cửa, thấy anh đang trầm mặc, cô chạy tới ôm cánh tay anh, ngẩng đầu hỏi: "Anh đang đợi em à?"
Nghe thấy âm thanh “ừm” trầm thấp của anh, giọng nói như bị bóp nghẹt lại, Giang Noãn lo lắng hỏi: "Anh sao thế? Tâm trạng không tốt à? Anh nói chuyện đi."
Giang Noãn nắm tay anh, lúc này nhà cô không có ai, cô đưa anh vào phòng cô.
Hứa Yến nhìn Giang Noãn, chậm rãi nói: "Noãn Noãn, ngày mai anh có nhiệm vụ, phải đi mấy tháng."
Giang Noãn sững sờ, giọng nói ỉu xìu: "Đi lâu vậy? Mấy tháng sẽ không về nhà ư?"
Hứa Yến nói “ừm”, bế cô vào lòng, dỗ dành: "Bé con, nhiệm vụ này gấp, anh phải đi, mấy tháng trôi qua nhanh thôi."
Giang Noãn thuộc kiểu người càng an ủi càng tủi thân, cô vốn tưởng mấy tháng sẽ trôi qua rất nhanh, nhưng cô thật sự không muốn xa anh lâu như vậy, cho nên cô mới cảm thấy mấy tháng quá lâu.
Lông mi của cô run lên với tần suất cao, cố gắng hết sức kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi, nhưng cô không thể kiềm chế được.
Hứa Yến yêu thương người trong lòng muốn chết, cẩn thận lấy tay lau nước mắt, miệng không ngừng dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc, anh sẽ về sớm."
"Vậy em có thể đến chỗ đó anh tìm anh không?" Giang Noãn khịt mũi.
Thấy người đàn ông lắc đầu, cô thấy rất khó chịu: "Khi nào anh đi?"
"Trưa nay."
"Sao lại nhanh như vậy..." Nước mắt Giang Noãn lại trào ra.
Hôm nay Hứa Yến mới nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ này gấp, không thể chậm trễ, anh chỉ có thể tạm biệt Giang Noãn trong thời gian ngắn ngủi, lát nữa sẽ lên đường luôn.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe đang khóc của người trong lòng, anh rất khó chịu, nhưng anh vẫn nhớ những chuyện quan trọng, anh kiên nhẫn khuyên nhủ: "Noãn Noãn, trong mấy tháng anh đi vắng hãy chăm sóc bản thân thật tốt, chuyện kinh doanh của em gặp khó khăn gì có thể tìm Phạm Tề và Lộ Nhất Hoà, anh đã nói với bọn họ trước rồi..."
Nghe lời anh dặn dò, Giang Noãn vừa cảm thấy khó chịu vừa ấm áp, cô hôn lên cằm Hứa Yến: "Anh, anh cũng phải khoẻ, hứa với em không được để mình gặp nguy hiểm, đừng để bị thương."
Ánh mắt Hứa Yến nhìn chăm chú vào mặt cô, một lúc sau mới gật đầu nói: "Được."
Khi hai người nói rõ mọi chuyện cũng là lúc tình yêu bền chặt, hai người hôn nhau triền miên, như thể bày tỏ nỗi lưu luyến vào nụ hôn dây dưa không ngừng này.
Giang Noãn bị hôn đến mức mềm nhũn, cô lặng lẽ mở mắt ra nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán Hứa Yến, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, đầu lưỡi lại triền miên quấn lấy…